Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 286 - Tông Môn Tận Thế (4)

/286


Bạch Vân Hoàng chết !

Hắn chết tương đương uất ức, thế nhưng cũng giúp Tề Kiên Hoàng tranh thủ được chút thời gian để chạy trốn.

Lâm Nhược Lan không quản chính mình tiêu hao, đang muốn đuổi theo, lại bị Nhạc Thi Dao ngăn lại.

- Thi Dao, nhất định phải giết hắn, nếu không để hắn thông báo cho cường giả mạnh hơn đến, chúng ta chắc chắn không đối phó nổi !

Lâm Nhược Lan vội vàng nói.

- Vô ích ! Chúng ta chiến đấu thanh thế lớn như vậy, hơn nữa hoàng giả vẫn lạc, kẻ khác sớm đã chú ý đến động tĩnh ở đây ! Giết hắn hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ lãng phí thời gian !

- Vậy . . . chúng ta đi tiếp viện những người khác !

- Tha thứ ta nói thẳng, cục diện hiện tại đối với chúng ta có thể nói là một thành phần thắng cũng không có ! Kẻ địch quá mạnh, chúng ta dù có liều mạng cũng chỉ là hi sinh vô ích mà thôi !

- Ý của muội là muốn bỏ chạy ? Chúng ta làm ma cũng muốn làm ma của Thiên Sinh Môn, sao có thể lâm trận bỏ chạy ?

- Đây là ý của Thái trưởng lão !!! Chúng ta sống chết không quan trọng, nhưng nhất định phải vì tông môn lưu lại hỏa chủng !

- Ý của Thái trưởng lão ? Đúng ! Thái trưởng lão ở đâu ? Hắn làm sao còn không có xuất hiện ?

Lần này, Lâm Nhược Lan không có nhận được hồi đáp từ Nhạc Thi Dao.

Nàng lập tức khẽ run lên, trong đầu hiện ra một cái đáng sợ suy nghĩ.

Thái trưởng lão . . . xảy ra chuyện ?

- Ta không biết !

- Vậy . . .

- Chúng ta không có thời gian để nói những thứ này ! Nhược Lan tỷ, ngươi mau đến Ngọc Tiêu Phong, Tử Dương Phong, Ngọc Tiêu Phong, và Lôi Ngục Phong tìm kiếm một ít đệ tử còn sống sót, sau đó dẫn bọn hắn đến Đệ Thất Phong ! Nhớ kỹ, số người không thể quá nhiều, tốc độ cũng phải nhanh, chúng ta không có thời gian, cũng không đủ sức mang đi nhiều người !

Lâm Nhược Lan cũng là người quyết đoán, nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi, chạy đến ở gần nàng nhất Lôi Ngục Phong, trên đường đi cũng tận lực tránh đi giao chiến.

Mục đích của nàng chỉ là mang đi một ít đệ tử !

Cứu người !

Nàng cũng hiểu vì sao Nhạc Thi Dao không để nàng đến Thanh Nguyên Phong và Minh Thiên Phong, bởi lẽ Thái Sinh Viện và môn chủ đại điện đều ở trên Thanh Nguyên Phong, đó là nơi nơi bị kẻ địch nhắm vào nhiều nhất và cũng là nơi chiến đấu kịch liệt nhất, quá khó để có thể mang người ra khỏi nơi đó.

Minh Thiên Phong thì ai cũng biết là chỉ có vài người đệ tử, phần lớn đều đã tập trung tại Đệ Thất Phong, căn bản không cần đi.

Nhạc Thi Dao thì cấp tốc chạy đến Đệ Thất Phong, nơi đó hiện tại tụ tập rất nhiều Thiên Sinh Môn đệ tử, bảo vệ được bọn hắn an toàn rút đi, tông môn sau này chí ít sẽ không lo truyền thừa đoạn tuyệt.

Theo đại lượng hoàng giả, vương giả toàn diện khai chiến, chiến trường khắp nơi càng thêm hỗn loạn, oanh động càng thêm to lớn, đến mức trận pháp do Tử Tư Kỳ tạo ra đều khó lòng che đậy toàn bộ động tĩnh.

Ngạo Tuyết sơn trang và Tử Kinh hoàng triều cường giả toàn lực chém giết, ý đồ đánh nhanh thắng nhanh, chém tận giết tuyệt, Thiên Sinh Môn cường giả cũng không cam tâm nhận mệnh, liều chết phản kích.

Chênh lệch thủy chung là chênh lệch, Thiên Sinh Môn cường giả thua xa đối phương về cả số lượng lẫn chất lượng, bị áp đảo là chuyện rất dễ hiểu.

Lý Thiên Dương ở trên Hồng Thạch Phong cuồng dã nghênh chiến Diệu Thiên Hoàng cùng Lam Diệt Hoàng của Ngạo Tuyết sơn trang, Xích Tiêu Chiến Đao bạo phát quang huy đỏ rực chiếu rọi thiên địa, giết đến hừng hực khí thế.

Lý Thiên Dương rất mạnh, Thất Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong, gần như chạm đến Bát Tinh Vũ Hoàng biên giới, hắn cũng điên cuồng không tiếc đại giới liều chết chiến đấu, thế nhưng đối thủ của hắn lại là uy tín lâu năm Bát Tinh Vũ Hoàng Diệu Thiên Hoàng, hơn nữa còn có một cái thực lực không kém Lam Diệt Hoàng, vì thế người trước chung quy vẫn bị cứng rắn áp chế, thậm chí còn bị đánh cho liên tục bại lui.

Vạn Thiên Minh lọt vào hai vị Lục Tinh Vũ Hoàng là Thái Kinh Hoàng và Lôi Âm Hoàng vây công, lúc này toàn thân đã trải rộng vết thương, vẫn như cũ dựa vào nhục thân cường đại dục huyết phấn chiến.

Đại trưởng lão Chúc Uyên vốn dĩ đang bế quan trùng kích cảnh giới mới, lại bị ép phá quan, lấy bán bộ Lục Tinh Vũ Hoàng chi cảnh nghênh chiến, Tử Kinh hoàng triều Dịch Kiếm Hoàng, gánh chịu nguy cơ cực lớn.

Thủ hộ Tàng Khí Các Tuân Vinh trưởng lão, bị năm vị trung giai Vũ Hoàng liên thủ vây công, lúc này đã hiểm tượng hoàn sinh.



Thảm liệt nhất, là đại chiến trên Thái Sinh Viện.

Chiến đấu đương nhiên là cơ hồ nghiêng về một phía, thế nhưng Thiên Sinh Môn chúng trưởng lão ngay từ đầu đã làm tốt chịu chết tâm lý, từng cái lão nhân đều chỉ ôm hi vọng có thể cùng kẻ địch trước mắt chết đi.

Chết ? Có thể ! Nhưng không thể chết vô ích !

Phần Hải Vương cùng Lữ Việt Vương bị sáu vị Ngạo Tuyết sơn trang, Tử Kinh hoàng triều vương giả vây quét, cứ việc bị thua thiệt về quân số, thế nhưng bọn hắn lại giết đến tương đương anh dũng.

Lữ Việt Vương là một trong vài vị vương giả mạnh nhất của Thiên Sinh Môn, tuổi tác cũng xem như lớn nhất, một mình kéo lại bốn vị vương giả.

Hắn một tay cầm lấy hắc sắc chiến kích, một kích đánh xuyên lồng ngực trước mặt mình vương giả, sau lưng đồng dạng bị một vị vương giả khác đánh cho máu thịt tiêu xạ, thế nhưng hắn lại trực tiếp không nhìn, tiếp tục vung kích đè đánh vị vương giả trước mặt.

Phần Hải Vương đối mặt hai vị cao giai Vũ Vương, trực tiếp tế ra hỏa linh Thanh Hồng Viêm Hỏa, từng luồng thanh sắc hỏa diễm từ trên toàn thân khiếu huyết của hắn tuôn ra, cùng kẻ địch chém giết không khoan nhượng.

Bọn hắn là vương giả trong vương giả, thực lực rất mạnh, có thể cùng lúc kéo lại nhiều kẻ địch, thế nhưng không phải ai cũng có thể làm được như bọn hắn.

- Ai . . .’

Ở cách Phần Hải Vương không xa, một tiếng thở dài truyền đến, khiến cho người trước không khỏi run lên, vội vàng quay đầu nhìn lại.

- Lão Càn . . .

Nơi hắn đang nhìn, có một vị lão nhân đang cùng hai vị trung giai vương giả của Ngạo Tuyết sơn trang chém giết.

Hắn là Tinh Càn Vương, Tứ Tinh Vũ Vương cảnh giới.

Tu vi như vậy, tại trong Thái Sinh Viện đúng là yếu nhất tồn tại.

Tuổi tác đã cao, tu vi lại chỉ dừng ở Tứ Tinh Vũ Vương, vậy chứng tỏ là thiên phú không được, chứ không phải bản thân không đủ cố gắng.

Nhớ lại năm đó, hắn bước vào Vũ Vương cảnh, Phần Hải Vương, Kiến An Vương những người này chỉ mới là Vũ Quân.

Hiện tại, tất cả đều đã bỏ xa hắn.

Cái này để cho hắn vừa cao hứng vừa bất đắc dĩ.

Tinh Càn Vương dục huyết phấn chiến, để cho hai vị Ngũ Tinh Vũ Vương đối mặt với hắn đều ăn không ít đau khổ, chính mình bị thương càng nặng, hai tay đều bị đánh gãy, trên người có mấy đạo vết thương đẫm máu, có thể thấy được ngũ tạng bên trong.

Tinh Càn Vương cười khổ.

Thật có lỗi ! Ta không kiên trì nổi !

Không phải ta không nỗ lực, chỉ là . . . đối thủ quá mạnh !

- Mất mặt a . . . vẫn là ta đi trước một bước . . .

Tinh Càn Vương mắt nhìn hai vị vương giả đang giết đến gần, thở dài một tiếng, thể nội nguyên khí bỗng nhiên sôi trào.

- Ngươi . . .

Hai vị Ngũ Tinh Vũ Vương cảm giác được có chỗ không đúng, đang muốn dừng lại, nhưng là . . . chậm . . .

- Ầm ! Ầm ! Ầm !

Tinh Càn Vương tự bạo !

Một tôn Vũ Vương tự bạo, uy lực gần như có thể đuổi kịp một kích toàn lực của Vũ Hoàng !

Tiếng nổ rền vang lên như sấm động !

Hào quang trong nháy mắt sáng lạn, một cỗ năng lượng mang tính hủy diệt cuồn cuộn càn quét xung quanh trên diện rộng.

Hai vị Ngũ Tinh Vũ Vương đứng mũi chịu sào trực tiếp bị cỗ năng lượng khủng bố kia che mất !



Không chỉ vậy, ngay cả mấy vị vương giả, thậm chí hoàng giả ở gần đã đều bị tạc bay ra ngoài, riêng phần mình bị thương không nhẹ.

Thái Sinh Viện kiên cố là vậy đều bị tạc cho sụp đổ một mảnh, sáu ngọn núi lớn nhè nhẹ rung chuyển.

Tinh Càn Vương biết rõ, mình căn bản không cách nào tiếp tục chống đỡ, rất nhanh sẽ bị giết.

Vì thế, hắn lựa chọn dẫn bạo chính mình !

Coi như chết, cũng phải khiến đối phương bỏ ra thảm trọng đại giới !

- Lão Càn !

Mấy vị trưởng lão Thiên Sinh Môn bi thống rít gào, cứ việc biết đây là một trận chịu chết chi chiến, nhưng thời điểm tận m ắt nhìn đồng bạn của mình ngã xuống vẫn có cảm giác trái tim chính mình như bị bóp nghẹt.

Dù sao, đều ở cùng nhau mấy chục năm trời, tình cảm không cần nói cũng biết.

Thiên Sinh Môn chúng vương giả, hoàng giả đang khổ chiến cũng cảm nhận được động tĩnh, từng cái đều lộ ra vẻ bi thương.

Càn trưởng lão chết trận ?

Đại chiến vừa mới bắt đầu mà thôi, Vũ Vương trưởng lão đã có mấy vị ngã xuống !

- Khục . . .

Hai vị Ngũ Tinh Vũ Vương nhọc nhằn từ trong khói bụi mù mịt đi ra, cả hai đều hóa thành huyết nhân, một cái còn bị nổ nát một cánh tay, khí tức suy yếu vô cùng.

Thế nhưng là, không có nhiều lời, trực tiếp hướng Thiên Sinh Môn một vị vương giả khác đang chiến đấu lao tới.

Bị nhắm vào, là Uy Cung Vương.

So với mấy vị trưởng lão khác trong Thái Sinh Viện, hắn không tính già nua, là một vị vương giả tương đối trẻ tuổi.

- Oanh !

Uy Cung Vương cường hãn đánh lui một vị vương giả, ngược lại cũng bị đối phương một thương đâm thủng lồng ngực, hắn lại không để ý, mắt thấy hai vị Vũ Vương vừa mới diệt xong Tinh Càn Vương đang lao đến chỗ hắn, không khỏi cười khổ.

Kẻ địch chỉ có hai vị, hắn đều không chống nổi, lại đến hai vị, hắn đại khái sẽ bị giết trong nháy mắt.

Không có cách !

Ngay từ đầu, đây đã là cuộc chiến không cân sức . . .

Thiên Sinh Môn vương giả số lượng quá ít, cơ hồ đều phải một mình đối diện với hai, ba, thậm chí bốn vị cường giả mạnh hơn chính mình.

- Ai . . . thôi, ta xuống dưới kia bồi ngươi vậy . . .

Uy Cung Vương thở dài, thi triển cấm thuật thiêu đốt chính mình, đem tốc độ tăng đến cực hạn, thân hình đột nhiên hoá thành một đạo tàn ảnh lao về phía hai vị Ngũ Tinh Vũ Vương đang tiến đến, thể nội nguyên khí trong nháy mắt sôi trào, sau đó liền tựa như đạn pháo ầm ầm nổ tung !

Sáu ngọn núi lớn lần nữa bị một cỗ năng lượng hủy diệt chấn động đến rung chuyển !

Uy Cung Vương thực lực không kém Tinh Càn Vương, hơn nữa lần này tự bạo quá bất ngờ, khoảng cách lại cực gần, hai vị vương giả của Ngạo Tuyết sơn trang căn bản không kịp trở tay, bị tạc đến thất điên bát đảo, máu thịt bay tứ tung, một vị thực lực hơi yếu nhục thân trực tiếp sụp đổ, thậm chí đến cả linh hồn đều bị ép nổ tung !

Ngay cả hai vị Vũ Vương đuổi theo Uy Cung Vương đều bị tạc bay, bị thương không nhẹ.

Một vị Vũ Vương tự bạo, uy lực vô cùng đáng sợ, đối phương cho dù có chuẩn bị cũng khó tránh khỏi bị thương.

Uy Cung Vương biết mình không chống được, vì thế tình nguyện tự bạo, có thể trọng thương một cái liền là một cái, nếu có thể may mắn giết địch, đó chính là kiếm lời lớn !

Đây là trận chiến không khoan nhượng !

Đơn giản chính là không chết không thôi !

/286