Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 114 - Chương 15.2

/117


Edit:..Lam Thiên..

Người đời đều biết, từ sau khi Huyết Hải Luyện Ngục mất đi chủ nhân, lối đi thông với bên ngoài đã hoàn toàn bị phong bế. Vì vậy, Huyết Hải Luyện Ngục chỉ có vào mà không có ra liền trở thành lơi lưu đày người làm ác, làm trái thiên đạo pháp lý.

Băng Hoàng Dực vừa rời đi không lâu, lại có một đội nhân mã mặc trang phụ của Tu La Các đến địa điểm vừa mới chiến đấu. Bọn họ nhìn tượng đá không lồ trước mắt, trên mặt ngoại trừ khiếp sợ chính là khó xử. Khiếp sợ là người nào lại có năng lực đem Tu La Thập Bát Sát đóng băng thành các tư thế khác nhau như vậy, khó xử chính là Các chủ yêu cầu sau khi bọn họ tìm được Tu La Thấp Bát Sát , bất luận sống hay chết, đều pải mang bọn hắn trở về.

Vắt trán suy nghĩ một lúc lâu, một người trong đó đề nghị dùng lửa, đợi sau khi băng tan chảy liền mang di thể Tu La Thập Bát Sát trở về là được. Nhưng khi bọn họ xuất ra hỏa diễm bổn mạng, lại phát hiện mặc cho bọn hắn thiêu như thế nào, băng này cũng không có chút dấu hiệu muốn tan chảy.

Hai ngày sau khi đám người Ngưng Sương rời đi, phát hiện hiện tại tất cả lực chú ý của mọi người đều bị Tu La Thập Bát Sát của Tu La Các hấp dẫn cho nên dọc theo đường đi bọn họ không gặp phải bất kỳ phiền phức nào.

Ít đi quấy rầy lộ trình liền thoải mái hơn rất nhiều, nửa tháng sau, rốt cuộc Tần Việt đã mang theo đám người Ngưng Sương tới một phiến sơn cốc rậm rạp xanh tươi. Sơn cốc được một tòa thanh sơn bao quanh, trên thanh sơn là cây cổ thụ cao trọc trời, hoa cỏ tươi tốt. Điều kiện tốt đẹp khiến không khí bên trong sơn cốc vô cùng mát mẻ, ngay cả huyết vụ ăn mòn vẫn bao phủ ở Huyết Hải Luyện Ngục cũng không trông thấy bóng dáng ở chỗ này.

Tiến vào sơn cốc, có thể tùy ý thấy được kỳ hoa dị thảo, hoặc là dược liệu trân quý ở Huyết Hải Luyện Ngục đã sớm tuyệt tích. Trong sơn cốc xây một tòa đại điện cao ba tầng, phía sau đại điện hình như xây rất nhiều dãy phòng ốc.

Sau khi Tần Việt thông báo, rất nhanh có đệ tử Ngạo Nhiên Các dẫn theo bọn họ tới đại điện, trên ghế ngồi thái sư chính giữa đại điện có một nam tử toàn thân bạch y, bởi vì khoảng cách khá xa, Ngưng Sương liền không thấy rõ dung mạo của nam tử.

Ngươi tên là Sở Ngưng Sương? Thanh âm trong trẻo lọt vào tai, Ngưng Sương theo bản năng trả lề: Ừ!

Lại gần một chút.

Ngưng Sương theo lời đi lên trước, càng đến gần nàng càng có thể thấy rõ ngũ quan dung mạo của người ngồi trên ghế thái sư, một khuôn mặt vẫn luôn dừng lại trong đầu dần dần chồng chéo dung hợp với gương mặt đang ngồi trên ghế thái sư.

Phụ thân cơ hồ là theo bản năng, Ngưng Sương gọi ra xưng hô đã hơn hai mươi năm không gọi.

Người ngồi trên ghế thái sư cũng là vẻ mặt không thể tin nhìn gương mặt Ngưng Sương cùng chính mình có năm phần tương tự, dung nhan cùng thê tử cũng có vài phần tương tự lẩm bẩm nói: Ngươi. . . Ngươi tên là Tần Phi Sương?

Lời nói này khiến Ngưng Sương vô cùng xác định, người trước mắt chính là phụ thân Tần Ngạo Thiên của chính mình. Tần Phi Sương, cái tên này ngoại trừ phụ mẫu cũng chỉ có Tần gia lão tổ tông biết, dĩ nhiên, còn có Tần Phỉ Phỉ sau khi đã xác định được thân phận của nàng.

Ừ, trước năm ba tuổi tên ta là Tần Phi Sương, sau lại một mực sửa thành Sở Ngưng Sương.

Sương nhi, hoàn hảo, con bình an trưởng thành. Tần Ngạo Thiên kích động ôm ấp lấy Ngưng Sương, khóe mắt ửng đỏ không tự chủ lăn xuống vài giọt nước mắt. Vốn cho là đời này khó có thể gặp lại nữ nhi, hiện tại lại xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, giờ phút này Tần Ngạo Thiên thật lòng cảm kích trời cao ưu đãi.

Phụ thân. . . Bị Tần Ngạo Thiên gắt gao ôm vào trong ngực, Ngưng Sương nhớ lại một đường vất vả khổ sở của chính mình, khóe mắt cũng có vài phần ẩm ướt. Nhớ năm đó, nàng từ dị thế đến, được sinh ra ở chỗ này nàng liền mong muốn làm một con sâu gạo, cuộc sống nhàn nhã y thực không lo sống qua ngày. Nhưng chỉ ba năm, thực tế liền ép nàng không thể không đi ngược lại con đường làm sâu gạo.

Những năm này, nàng cũng từng vô số lần suy nghĩ, nếu như năm đó phụ thân không mất tích, có thể nàng vẫn là một đích nữ tiểu thư của gia tộc cổ xưa, trải qua cuộc sống sâu gạo không buồn không lo hay không? Nhưng cuộc sống không phải suy nghĩ, thực tế chính là nàng dựa vào cố gắng của chính mình đi từng bước một cho đến bây giờ, mặc dù gian khổ nhưng cũng phong phú.

Cha con gặp lại kích động đi qua, Tần Ngạo Thiên sai người ta đem đám người Tần Việt và Dương Minh an bài xong liền dẫn Ngưng Sương đi tới viện riêng của các chủ.

Tần Ngạo Thiên qua loa giản lược nói lại một lần gặp gỡ năm đó cho Ngưng Sương nghe, thì ra lúc trước sau khi Tần Trọng Thiên lừa hắn đi tới Đoạn Hồn rừng rậm, lại phái người chặn đường hắn nhưng hắn lại may mắn trốn thoát. Cuối cùng, hắn thành công tiến vào trong hắc điện ở Đoạn Hồn rừng rậm, lúc ấy, hắn cũng không tiến vào chính điện trước, mà là đi một Thiên Điện khác. Kết quả, khi hắn vừa bước vào, Thiên Điện liền thổi lên một trận gió màu đen, sau đó liền đem hắn đánh vào một cái hắc động không biết tên.

Trong hắc động có một con rồng chỉ còn lại xương cốt, con rồng kia nói hắn là địa ngục Minh Long. Mặc dù hắn biến thành cốt long, nhưng Tần Ngạo Thiên vẫn như cũ không phải là đối thủ của hắn. Ở dưới sự uy hiếp của hắn, Tần Ngạo Thiên bị buộc thề trở thành đầy tớ của hắn một trăm năm, bởi vì cốt long tu luyện nhục thân cần một trăm năm.

Tuy nói là đầy tớ, nhưng cốt long này chưa từng khiến Tần Ngạo Thiên làm cái gì, tâm tình tốt còn dạy Tần Ngạo Thiên một chút công pháp cao thâm, thậm chí thỉnh thoảng lại còn dạy hắn luyện đan thuật. dưới sự chỉ điểm của cốt long, ở trong hắc động, Tần Ngạo Thiên cư nhiên đón nhận một truyền thừa viễn cổ đại năng không biết tên, từ đó tu vi đột nhiên tăng mạnh.

Ngày qua ngày cứ như vậy trôi qua bốn mươi năm, Tần Ngạo Thiên và cốt long tình cảm càng ngày càng tốt, cốt long thậm chí còn nói đùa rằng đợi sau khi hắn tu luyện xong nhục thể, liền cùng Tần Ngạo Thiên ký kết bổn mạng khế ước. Không nghĩ tới, đột nhiên có một ngày, trong hắc động đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang, cốt long nhìn thấy đạo hồng quang này liền cả kinh thất sắc. Sau khi trấn định lại, lại muốn cầu xin Tần Ngạo Thiên rời khỏi hắc động, Tần Ngạo Thiên không đồng ý, cốt long cư nhiên dùng một ngụm long tức đem hắn thổi bay ra ngoài. Sau đó Tần Ngạo Thiên liền không giải thích được đi tới Huyết Hải Luyện Ngục, không biết là do cốt long ném hắn tiến vào hay là do hắn làm trái với lời thề bị trừng phạt tiến vào.

Vừa tới Huyết Hải Luyện Ngục, hắn mờ mịt đến Huyết Liên Các bái sư , bởi vì hắn từng đi theo cốt long học không ít Luyện Đan Thuật, nên rất nhanh hắn liền trở thành đệ tử tâm đắc của các chủ. Chuyện sau đó liền cùng lời đồn Ngưng Sương nghe được không sai lệch bao nhiêu, bất đồng chính là Tần Ngạo Thiên nói cho nàng biết, hắn đã tha thứ cho Thị Huyết Các chủ, bởi vì sau khi mẫu thân hôn mê Thị Huyết Các chủ ở vẫn luôn canh giữ trước cửa đã tròn hai năm năm.

Bởi vì thân thể mẫu thân đặc thù, cho nên Tần Ngạo Thiên đem nàng an trí ở Luyện Ngục Cốc địa phương có ánh mặt trời tốt nhất. Nơi đó trồng đầy hoa đào, có một cái tên gọi dễ nghe là Hoa Đào Am. Càng đến gần nơi đó, Ngưng Sương càng thấy cảm giác trong lòng giống như có đồ vật gì đó đang kêu gọi nàng, cảm giác như vậy đã từng xảy ra một lần ở Mộng Huyễn Đảo trước khi nàng tới Thần Vực.

Tiếng gọi sau mạnh hơn tiếng gọi trước giống như trực tiếp vang lên ở đáy lòng Ngưng Sương, sau đó, trong tai lại truyền tới thanh âm của Xích Viêm. Sương, bức họa kia giống như muốn lao ra khỏi không gian.

Sau khi tiến vào Luyện Ngục Cốc Xích Viêm đã tiến vào không gian, vào lúc này, tất cả mọi người trong không gian kinh ngạc nhìn bức họa Ngưng Sương tùy ý mua được không ngừng ở trên không trung bay loạn.

Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là lấy ra bức họa kia, nhìn bức họa mở ra trong tay Ngưng Sương, Tần Ngạo Thiên kinh ngạc nói: Đây không phải là cảnh sắc phụ cận Huyết Hải Luyện Ngục Tháp hay sao?

Ngưng Sương nghe vậy, hỏi tới: Huyết Hải Luyện Ngục Tháp? Ở phụ cận nơi này?

Tần Ngạo Thiên gật đầu một cái, ngay sau đó trên mặt không tự chủ hiện lên vẻ sợ hãi. Nhìn trong mắt Ngưng Sương không chút nào che giấu sắc thái vui mừng liền vội vàng ngăn cản nói: Sương nhi, nơi đó chính là cấm địa của Huyết Hải Luyện Ngục, con tuyệt đối đừng đi vào đó, nơi đó rất nguy hiểm.

Ngưng Sương khẽ cau mày, Phụ thân, con tìm mọi cách tới nơi này chính là vì muốn tìm được Huyết Hải Luyện Ngục Tháp, có thể nào lại không đi đây?

Tần Ngạo Thiên ngẩn ra, mới vừa gặp lại, hắn còn chưa kịp hỏi khuê nữ nhà mình tại sao lại tới đây? Hiện tại coi như đầu bị đánh thiên lôi, nàng lại là tự mình nghĩ biện pháp tiến vào, chẳng lẽ nàng không biết tiến vào nơi này liền có thể không thể đi ra được hay sao?

Sương nhi, nói cho phụ thân lý do của con.

Ngưng Sương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đem chuyện của Minh Huyễn cẩn thận nói cho Tần Ngạo Thiên nghe. Tần Ngạo Thiên nghe xong cũng không mãnh liệt phản đối, có lẽ hắn cũng nghĩ đến thời điểm đối diện với nguy hiểm cốt long đem hắn ném ra ngoài! Có phần tình nghĩa, cho dù có bất luận khó khăn như thế nào cũng không thể tử bỏ.

Sau khi nhìn thấy Ngưng Sương, hắn mới biết mình ở trong hắc động bốn năm mươi năm nhưng ở địa phương khác chỉ là bốn, năm tháng mà thôi, chắc hẳn đó là một chỗ không gian hoàn toàn bất đồng với ngoại giới đi!

Đào Hoa Am, danh xứng với thực. Trồng đầy hoa đào, ngàn cây vạn cây, giăng kín khắp nơi. Trắng nhạt, hồng phấn, mềm mại, dịu dàng, gió nhẹ khẽ lướt qua một trận mùi thơm thanh mát tản mát trong không khí.

Ngưng Sương hít vài hơi thật sâu, mùi hương hoa đào khiến nàng cảm thấy tâm thần sảng khoái. Ngước mắt nhìn phụ thân dẫn đường phía trước, Ngưng Sương thật tâm hâm mộ mẫu thân mình vận số tốt, lại có thể gặp được phụ thân thần tình lãng mạng yêu ái nhân như vậy.

Trong rừng hoa đào mùi thơm phảng phất, một căn nhà gỗ tinh xảo bền chắc được xây dựng, chung quanh nhà gỗ dùng nhiều cọc gỗ vây một vòng thành hàng rào. Bên trong hàng rào trồng đầy tiên nhụy thảo xanh biếc, xa xa nhìn lại, giống như một chiếc thảm màu lục. Gió nhẹ khẽ lướt, từng đợt gợn sóng tràn ra, cỏ xanh hoa đỏ, làm cho người ta không nhịn được muốn trầm mê trong đó.

Trên đồng cỏ trồng một cây kim bồ đề, đây cũng là cái cây duy nhất trên đồng cỏ này. Cành lá xum xuê, tán cây dày rậm giống như một cái ô khổng lồ đang mở ra. Dưới cây bồ đề, một nam tử áo đen tóc trắng ngồi xếp bằng, tư thế cao ngất kia giống như một tòa pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ.

Ngưng Sương quan sát nam tử kia một chút, nhất thời giật nảy mình. Thì ra là các chủ Thị Hyết Các, chỉ là dung mạo của nam nhân này so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp hơn! Mặc dù năm này qua năm khác ăn gió nằm sương nhưng da tay của hắn vẫn như cũ mềm mại giống như cánh hoa đào, mắt phượng dài nhỏ hơi nhíu, ngũ quan tinh xảo, nhất là cánh môi mỏng nhạt, đỏ tươi tựa như chu sa. Làn da tuyết trắng nhẵn nhụi cùng cánh môi đỏ mọng ướt át mê hoặc, sắc thái tươi sáng như vậy lại cư nhiên xuất hiện ở trên mặt một nam nhân.

Tuy gương mặt nữ tính hóa như vậy nhưng nam nhân này lại không có nửa điểm khí tức âm nhu, toàn thân hắc y ngược lại lộ ra vài phần ổn trọng thoải mái. Hắn ngước mắt liếc nhìn Tần Ngạo Thiên, nhưng khi ánh mắt chuyển qua trên người Ngưng Sương thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi.

Trên gương mặt so với hoa đào còn đẹp hơn kia thoáng chốc lộ ra một cỗ sát khí, không sai, chính là sát khí.

Tần Ngạo Thiên, năm đó Yên Nhiên chỉ vì ngươi cam nguyện tự đoạn sức sống, ngươi thế nhưng liền đã nhanh tìm nữ nhân khác ?

Ngưng Sương kinh ngạc, tiếp theo thấy Tần Ngạo Thiên đồng dạng cũng há to miệng, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần. Ngưng Sương khẽ mỉm cười: Cái đó, ta nên gọi ngươi là thúc thúc đi!

Lời nói của Ngưng Sương thành công đưa tới một đạo ánh mắt chán ghét của đối phương, Tần Ngạo Thiên vừa thấy, vội vàng giải thích nói: Thiên Thành, đây là nữ nhi của ta và Yên Nhiên.

‘ Thiên Thành ’ thì ra người này tên là Thiên Thành a! Ngưng Sương im lặng thầm nghĩ. Trong lòng lại cảm thấy một mỹ nam như vậy nên gọi là ‘ Thiên Kiều ’ mới đúng! Ở địa phương hoàn cảnh ác liệt giống như Huyết Hải Luyện Ngục, có thể sinh ra một dung mạo như vậy, kia thật là ông trời không cẩn thận mở mắt.

Lời nói của Tần Ngạo Thiên khiến vẻ mặt Thiên Thành liên tục biến hóa, cuối cùng còn cất giữ vài phần hoài nghi: Tần Ngạo Thiên, nàng thật sự là nữ nhi của ngươi?. Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn chỉ vào Ngưng Sương, lời nói còn mang theo vài phần hoài nghi. Dù sao, Huyết Hải Luyện Ngục cũng không phải là thánh địa du ngoạn, nha đầu này tổng sẽ không vì thăm người thân mà đến đi!

Tần Ngạo Thiên đối với việc Thiên Thành hoài nghi không chút nào che giấu cũng không tức giận, ngược lại đưa tay chỉ vào mặt mình, sau đó lại chỉ vào mặt của Ngưng Sương giải thích: Như thế nào, đã nhìn ra đi! Dung mạo của Sương nhi có giống ta hay không?

Tầm mắt của Thiên Thành rơi vào trên hai gương mặt, nhiều lần đối chiếu, sắc mặt phức tạp gật đầu một cái. Xin lỗi, là ta lỗ mãng.

Tần Ngạo Thiên thấy hắn tin, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Mỹ nhân nhi thúc thúc, ta tên là sở Sở Ngưng Sương. Ta thật cao hứng khi nhìn thấy mẫu thân của ta có người xuất sắc như ngươi theo đuổi, tiếp tục cố gắng lên! Nói xong hai mắt nàng lại lưu luyến nhìn Thiên Thành một cái, từ từ thở dài nói: Thật sự là đẹp mắt a! Thật không biết mẫu thân nghĩ như thế nào, đối mặt với người ưu tú như vậy theo đuổi cư nhiên còn tự sát?

Tần Ngạo Thiên cùng Thiên Thành bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng không ngừng co quắp, trong lòng không hẹn mà cùng sinh ra nghi vấn: Đây là do người nào dạy dỗ, cư nhiên còn khích lệ người khác theo đuổi mẫu thân của chính mình?

Phụ thân, nhanh lên một chút mang con đi nhìn mẫu thân! Ngưng Sương nhìn bộ dáng kinh ngạc cuả Tần Ngạo Thiên thúc giục, cuối cùng, vẫn không quên đưa cho Thiên Thành một ánh mắt khích lệ.

Tần Ngạo Thiên không dám tìm khuê nữ nhà mình gây phiền phức, bất dắc dĩ không thể làm gì khác hơn là hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Thành vài lần mới buồn bực đi lên phía trước dẫn đường. Thiên Thành đứng ở dưới tán cây bồ đề đưa mắt nhìn bọn họ đi vào nhà gỗ, ánh mắt sâu thẳm tựa như xuyên thấu qua căn nhà gỗ bền chắc, dừng lại ở trên người nữ tử dung nhan như ngọc. Nhiều năm như vậy, mặc dù hắn vẫn canh giữ ở bên ngoài nhà gỗ, nhưng chưa bao giờ bước chân vào nhà gỗ một bước.

Yên Nhiên, nữ nhi của nàng tới thăm nàng, nàng nhanh một chút tỉnh dậy đi! Trên gương mặt khiến thiên địa biến sắc tràn đầy tưởng niệm cùng hồi ức, trải qua nhiều năm như vậy, hiện tại hắn cảm thấy yêu một người cũng không nhất định phải đem đối phương giam cầm ở bên người. Có lẽ, có thể thấy đối phương hạnh phúc, cho dù chỉ có thể nhìn xa xa, đây cũng là một niềm hạnh phúc.

Ngưng Sương đi theo sau lưng Tần Ngạo Thiên đi tới một gian phòng thanh tĩnh tao nhã, bên trong gian phòng chỉ bày đặt vài món gia cụ đơn giản nhưng mấy món gia cụ đó đều dùng kim ti nam mộc vô cùng hiếm thấy ở Huyết Hải Luyện Ngục tạo ra, phía trên trạm trổ hoa văn trang nhã, có thể thấy được người bố trí gian phòng này rất hao tốn tâm tư. Bất quá làm người khác chú ý nhất chính là chiếc giường lớn được làm từ bạch ngọc, chung quanh giường ngọc treo màn lụa màu tím nhạt, mơ hồ có thể thấy một nữ tử đang nằm trên giường.

Bên cạnh gường bạch ngọc đặt một bàn trang điểm được làm từ kim ti nam mộc, trên bàn trang điểm đặt một bình hoa bạch ngọc cắm vài nhánh hoa đào màu hồng phấn, thanh nhã sáng sủa. Tần Ngạo Thiên tiến lên vài bước vén màn lụa bên giường, lúc này Ngưng Sương mới thấy rõ dung nhan nữ tử nằm trên giường.

Cùng với dung mạo hàm chứa nước mắt đẩy nàng vào bụi dây leo che giấu ở trong ký ức giống nhau như đúc, ngay cả năm tháng đi qua cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở trên mặt nàng. Người nàng vẫn cho là vĩnh viễn xa cách lại cứ như vậy xuất hiện tại trước mặt, nhất thời ở trong lòng Ngưng Sương trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhìn dung nhan giống như họa kia, nàng lẩm bẩm gọi Mẫu thân! Đáng tiếc không có bất kỳ lời đáp lại nào, trong đôi mắt sáng ngời đột nhiên chảy xuống vài giọt nước mắt trong suốt, dọc theo khuôn mặt hoàn mỹ lăn xuống.

Bên trong phòng một mảnh tĩnh lặng, thật lâu sau Ngưng Sương mới bình ổn nội tâm bi thương. Sau đó nàng đem tình hình mẫu thân truyền âm báo cho Lục Hạo Nhiên, lúc này Lục Hạo Nhiên yêu cầu muốn ra ngoài xem bệnh.

Đối với Tần Ngạo Thiên, Ngưng Sương cũng không che giấu chuyện về vòng tay Thất Thải Linh Phượng. Cho nên ở lúc Lục Hạo Nhiên trống rỗng xuất hiện, Tần Ngạo Thiên cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào. Ngược lại, sau khi Ngưng Sương hướng Tần Ngạo Thiên giới thiệu lai lịch của Lục Hạo Nhiên, lại khiến cho hắn không nhịn được thở ngắn thở dài một phen, vận mạng vô thường, duyên phận thần kỳ.

Sau khi Lục Hạo Nhiên tra xét một hồi lâu cũng không lập tức cho ra kết luận, mà là cẩn thận nói cho Ngưng Sương biết, hắn cần tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ. Hắn đề nghị một mình ở lại chỗ này nghiên cứu bệnh tình của Sở Yên Nhiên, Ngưng Sương đi trước làm chuyện của mình.

Ngưng Sương để Tần Ngạo Thiên an trí thỏa đáng cho Lục Hạo Nhiên, sau đó liền nói muốn Tần Ngạo Thiên mang nàng đi Huyết Hải Luyện Ngục Tháp. Tần Ngạo Thiên sau khi đem nguyên nhân Lục Hạo Nhiên ở lại chỗ này cùng Thiên Thành nói một lần liền quyết định mang theo Ngưng Sương tiến về phía Huyết Hải Luyện Ngục Tháp. Không nghĩ tới Thiên Thành kiên trì muốn Tần Ngạo Thiên ở lại Đào Hoa Am chờ Sở Yên Nhiên tỉnh lại, còn hắn sẽ mang Ngưng Sương tiến về phía Huyết Hải Luyện Ngục Tháp. Thiên Thành lấy lý do, sau




/117