Mỹ Nhân Như Họa

Chương 96 - Chương 96

/103


Trong Phù Dung trì truyền ra tiếng sợ hãi thốt lên của Thẩm Họa, chính là bởi vì sau khi nàng vào bên trong được cung nữ hầu hạ xuống nước, thấy cung nữ kia lui ra ngoài, Thẩm Họa bèn lặng lẽ mặc lại quần áo vào đi lên từ trong hồ, đang chân trần tra xét tình huống bốn phía. Nàng không biết công chúa Tương Vân và quận chúa Bình Nam có chủ ý gì, chỉ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, bèn dứt khoát cẩn thận khắp nơi một chút.

Chỉ là lúc kiểm tra sau lưng đột nhiên có một bóng đen tiếp cận tới, ngay sau đó cổ tay đã bị người nắm, nàng bất ngờ không kịp đề phòng kêu thành tiếng. Ngược lại cổ tay trắng mịn kia mang theo một cái vòng ngọc tinh sảo, Thẩm Họa rất nhanh đã nhận ra, chủ nhân của cái vòng ngọc kia chính là Tiêu Tĩnh Dư, còn là đồ cưới mà Tiêu lão phu nhân đưa cho nàng ấy vào lúc thành hôn.

Dư tỷ tỷ? Thẩm Họa không kịp chờ đợi quay người xác nhận.

Tiêu Tĩnh Dư nhìn Tẩu tẩu tốt của mình, khóe mắt đuôi mày cuốn lên một thoáng tươi cười sáng rỡ.

Thẩm Họa cũng hơi cười, mấy tháng không thấy lại có chút không nhận ra được. Nàng ấy mặc một bộ áo khoác trang trí hoa Phù Dung Hải Đường đỏ, trên đầu cài lên trâm đơn giản hoa tai trân châu. Hóa trang cả người này tôn lên da thịt trắng noãn của nàng ấy, càng có vẻ như là bạch ngọc sáng long lanh.

Thẩm Họa quá mức kinh ngạc, vội là hỏi nói: Làm sao tỷ cũng tới hành cung?

Tiêu Tĩnh Dư chỉ cười cười xong, Nghe nói Ôn Tuyền Phù Dung trì này không tệ, ta cũng muốn ngâm một chút. Vừa nói, Tiêu Tĩnh Dư đã bắt đầu cởi xuống từng món quần áo một đi xuống hồ. Thẩm Họa nhíu đuôi lông mày, đang muốn nhắc nhở Tiêu Tĩnh Dư vẫn là chú ý chút tốt hơn, lại nghe Tiêu Tĩnh Dư nói: Họa muội muội không cần phải lo lắng, một lát còn có kịch hay nhìn đấy, chúng ta sưới ấm thân thể thêm một lát trước, đừng lãng phí thời gian tốt bây giờ.

Chỉ một câu nói này Thẩm Họa đã đọc hiểu ý, trên mặt hơi cảnh giác mới buông lỏng xuống, cũng lần nữa cởi quần áo vào hồ nước.

Hai người không gặp mấy tháng, ngược lại thật sự là có không ít lời nói. Thẩm Họa muốn hỏi chút nghiêm chỉnh trước, lại bèn hỏi một lần, Dư tỷ tỷ tới khi nào?

Tiêu Tĩnh Dư cũng không dối gạt, ăn ngay nói thật, Hôm qua mới vừa về Kinh Thành, đại ca nói không yên tâm một mình muội tới hành cung, bảo ta đến chỗ hoàng hậu nương nương xin Yêu Bài tới đây.

Cũng đúng là tác phong của Tiêu Dịch, Tiêu Tĩnh Dư phong trần mệt mỏi trở lại, còn chưa nghỉ ngơi thật tốt lại đã bị Tiêu tướng quân sai bảo tới đây. Thẩm Họa nhất thời thật là băn khoăn, vẻ mặt này rơi vào trong đôi mắt đen đối diện. Từ trước đến giờ, Tiêu Tĩnh Dư thẳng thắn vô tư, chỉ nói: Đi ra mấy tháng lại bị đè nén chết rồi, đại ca bảo ta tới hành cung, ta đang vui lòng lắm.

Chỉ là có người cũng không vui!

Đang nói, Thẩm Họa mắt tinh, thấy chỗ cổ thon dài của Tiêu Tĩnh Dư có chút vết xanh mơ hồ, có vài cái giống là tiêu tan, có vài cái là mới thêm vào. Trước kia, Thẩm Họa không hiểu đấy là cái gì, nhưng ở chung với Tiêu tướng quân nhiều hơn, chính là không muốn biết cũng không được. Nhưng mà, Thẩm Họa chỉ chú ý dấu vết trên người Tiêu Tĩnh Dư, lại quên trên người mình cũng có y như vậy.

Hai người chỉ vào lẫn nhau, trăm miệng một lời, Ngươi. . . . . . Mặt đối mặt thậm chí lời cũng không nói xong, bèn đều cúi đầu ngượng ngùng cười.

Lại nói chuyện một lát thì nghe bên ngoài càng ngày càng vang lên tiếng lộn xộn, lúc này Tiêu Tĩnh Mẫn lại trực tiếp vào Phù Dung trì, vừa thấy hai người, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó đôi mắt bèn đỏ, Trưởng tỷ, sao tỷ tới đây?

Tam muội. Tiêu Tĩnh Dư sảng lãng đáp lại một câu, Nhớ các muội rồi.

Tiêu Tĩnh Mẫn nhịn được lỗ mũi cay cay, không quên chuyện đứng đắn, Trưởng tỷ và tẩu tẩu mau mặc quần áo vào đi, bên ngoài đã loạn tung tùng phèo rồi, có nam tử ra ra vào vào. Sở dĩ Tiêu Tĩnh Mẫn có thể đi vào Phù Dung trì chính là bởi vì bên ngoài đã lôi kéo rối loạn, nàng lo lắng Thẩm Họa cũng bị người mạo phạm, cho nên mới vội vàng chạy vào muốn nhắc nhở nàng ấy. Nàng ấy là thê tử tương lai của đại ca, cũng chính là người của Tiêu gia nàng, nàng cũng không thích người của Tiêu gia bọn họ bị bắt nạt.

Khóe miệng Tiêu Tĩnh Dư nhếch lên, lặng lẽ chế nhạo, Tam muội muội đã đồng ý gọi muội là tẩu tẩu rồi, xem ra đã bị đại ca dạy dỗ. Có phải ta cũng nên gọi tẩu tẩu rồi hay không? Tránh cho ngày sau đại ca tìm ta làm phiền.

Dư tỷ tỷ còn cười nhạo muội, chúng ta mặc xiêm áo trước lại để cho tỷ cười đủ thôi.

Bên ngoài thế nào? Hai người lên ao, Tiêu Tĩnh Dư nghiêng đầu hỏi Tiêu Tam, mặc dù hỏi thăm lại có thể nhìn ra mờ mịt trên mặt nàng, nhưng không có kinh ngạc.

Tỷ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Vậy mới vừa rồi. . . . . . Dư biểu tỷ hệt như đã tính trước mọi việc nói có kịch hay, chẳng lẽ là bản thân nàng hiểu sai ý rồi.

Tiêu Tĩnh Dư ngại ngùng vuốt cổ, Ta muốn tới, Bùi Diễm không yên lòng, cho nên cũng đi theo. Trước khi tìm muội, hắn báo cho ta biết có kịch hay, bảo ta yên tâm ở trong Phù Dung trì hưởng thụ một lát.

Thẩm Họa dở khóc dở cười, thì ra lại là như vậy, chẳng qua lại lấy làm lạ hỏi: Sao Bùi Diễm cũng có thể vào hành cung Quỳnh Sơn này?

Tiêu Tĩnh Dư thoải mái giải thích, Hành cung Quỳnh Sơn xây dựng lại sau này, chính là hắn thiết kế bản vẽ, hắn giữ lại lối đi bí mật.

Như vậy cũng được phép? Tiêu Tĩnh Mẫn nghe sửng sốt một chút, chỉ nói trở về để cho tỷ phu nói lối đi bí mật cho nàng biết, sau này sẽ có thể lặng lẽ tới hành cung ngâm suối nước nóng rồi.

Tiêu Tĩnh Dư nhéo nhéo cái mũi của nàng, giữa tỷ muội lúc ở nhà cũng không tính thân thiết, xuất giá rồi mới biết tình tỷ muội này quý giá, lại thêm nữa là muội muội ruột thịt, đáy lòng càng đau vài phần, Trước tiên muội nói một chút bên ngoài xảy ra kịch hay gì?

Thẩm Họa mặc xong áo lót, cũng thật là tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Gương mặt Tiêu Tĩnh Mẫn nổi lên một chút đỏ ửng, có chút khó mở miệng, do do dự dự rốt cuộc không nói ra chút gì, vẫn là ba người cùng đi ra ngoài, trong tiếng bàn luận xôn xao của những quý nữ vỗ ngực hoảng hồn không yên kia mới để cho người nghe rõ.

Lại nói những thị vệ nổi điên kia xông vào hồ, vào lại là bể tắm nước nóng của công chúa Tương Vân và quận chúa Bình Nam, hai người vốn không hề đề phòng, cung nữ lại không ngăn được những thị vệ điên


/103