Mỹ Nhân Như Họa

Chương 100 - Chương 99.2

/103




Lúc này vừa mới đi ra ngoài, đúng lúc đụng vào Tiêu Dịch, Hải ma ma do dự một chút, đuổi theo bước chân của Đại công tử, Tiêu Dịch ngừng lại, Ma ma có chuyện gì?

Hải ma ma ngước mắt liếc nhìn, lời dặn dò của Tiêu lão phu nhân còn ở bên tai, không để cho Tiêu Dịch biết được, dẫn người đi tới thì cũng muốn lặng lẽ tránh ra, cũng chỉ nhắc tôi tớ không cho nói chuyện lung tung. Trong lòng Hải ma ma giao chiến, cuối cùng thất bại, chỉ nói: Nếu thiếu phu nhân kia thiếu cái gì, lão nô đi chuẩn bị.

Tiêu Dịch nhíu mày ừ một tiếng, tiếp tục đi tới nhà kề.

An Nguyệt Thiền vừa thấy được Tiêu Dịch, lập tức bò dậy từ trên giường cúi chào, sửa sang lại quần áo xốc xếch. Chỉ là càng sửa sang, không biết sao càng lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, nhất là chỗ cặp ngực cao vút.

Thiếp thân không biết phu quân tới, dáng vẻ như vậy thật là thất lễ.

Không sao, thân thể nàng yếu, nghỉ ngơi đi. Tiêu Dịch vịn bả vai của nàng, để cho nàng nằm lại trên giường. Bên cạnh, nha hoàn hầu hạ thấy thế tới đây giúp đỡ, đặt một cái gối mềm sau lưng An Nguyệt Thiền. Nàng dựa lưng vào phía trên nhìn thẳng với Tiêu Dịch, vui mừng đầy mặt.

An Nguyệt Thiền hít một hơi thật sâu, Phu quân, muội muội nàng như thế nào? Hôm qua là thiếp không đúng, lại là không chu đáo, để cho nàng chịu uất ức.

Không cần suy nghĩ nhiều, nàng tạm thời yên tâm nghỉ ngơi, mấy ngày nữa ta đón nàng về phủ tướng quân. Lời của Tiêu Dịch bình thường, ba năm trước đây An Nguyệt Thiền cũng đã quen loại Tương Kính Như Tân này giữa bọn họ, thậm chí cũng không thể nói được cảm giác khoảng cách thân mật. Nhưng nghe được muốn đón nàng về phủ tướng quân, có thể thấy được là thừa nhận địa vị chính thê của nàng, nhất thời nước mắt chứa trong hốc mắt.

Nàng chăm chú nhìn Tiêu Dịch chốc lát, chậm rãi nói: Phu quân, thiếp và chàng thành hôn tuy là có nguyên do khác, nhưng phu quân từng nói sẽ bảo đảm Thiền Nhi cả đời áo cơm không lo, tôn thiếp như thê, phu quân suy nghĩ thay Thiền Nhi khắp nơi, thiếp không cách hồi báo. Nếu phu quân thật sự thích muội muội, thiếp đồng ý ngồi ngang hàng với nàng, không biết ý phu quân như thế nào?

An Nguyệt Thiền nói xong thì lông mi khẽ run rẩy, cằm buông xuống chờ Tiêu Dịch trả lời nàng.

Tiêu Dịch không trả lời vấn đề này, nhìn chăm chú vào nàng nói: Nàng vừa mới trở lại, mọi chuyện không rõ ràng lắm, chuyện này cứ khoan nói ra. Chờ thân thể nàng khá hơn chút, ta cho người thu dọn đồ đạc đón nàng trở về, cuối cùng cũng không tiện ở nơi này làm phiền lão tổ tông.

An Nguyệt Thiền gật đầu một cái, ánh mắt lóe lên, đột nhiên nói: Không bằng ngày mai hãy đón thiếp thân trở về phủ đi, nghỉ ngơi ở nơi nào cũng vậy.

Cũng được, hôm nay nàng cứ tiếp tục điều dưỡng thân thể, ngày mai ta phái người tới đón nàng. Ta còn có một số việc phải đi về xử lý. Nói xong, Tiêu Dịch bèn đứng lên.

Phu quân đi từ từ. An Nguyệt Thiền dịu dàng nói một câu, bình tĩnh nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt từ từ thay đổi kỳ dị, lại có vẻ nghi ngờ. Nàng không chắc rốt cuộc là Tiêu Dịch có ý gì, năm đó nàng gả cho hắn, cũng chỉ là gặp may đúng dịp, nàng cam chịu lấy thân trong sạch làm bộ mang thai làm sinh mẫu của Dục Ca Nhi!

Hôm nay ba năm qua đi, nàng không ở kinh thành ba năm, rất nhiều chuyện cũng không quá rõ ràng, nhưng nghĩ đến vẻ ngoài Thẩm Họa hơi tương tự với mình và giọng nói uyển chuyển giống nhau kia. Nữ nhân Tiêu Dịch cưới tiếp có bóng dáng của bản thân, đáy lòng mới coi như an tâm không ít. Chắc là ở đáy lòng Tiêu Dịch, nàng đã chiếm chút địa vị, nàng hy sinh như vậy, dựa vào những ân tình này sao phu quân lại có thể phụ lòng.

May mà mới vừa rồi Tiêu Dịch lại không hỏi tới những việc trải qua khi nàng mất tích ba năm kia, nàng cũng không cần nhớ lại cơn ác mộng đó, cũng định chôn giấu đi. Chỉ cần vừa nghĩ tới những việc trải qua trong ba năm kia, cả người An Nguyệt Thiền lại giống như bị nước đá thấm đẫm, từng luồng từng luồng ý lạnh rợn khắp toàn thân, từ từ thấm vào da, vào tuỷ xương của nàng. Nàng hận hàm răng run lên, nàng nhất định phải chôn điều bí mật này vào trong bụi bặm, hệt như chưa từng xảy ra.

Tiêu Dịch vừa rời phủ, gặp mặt Cầu Dũng, Ngày mai, An Nguyệt Thiền về phủ tướng quân, tất cả tiến hành theo kế hoạch. Nàng ta muốn làm gì, chỉ cần nhìn chằm chằm, không cần ngăn cản.

Cầu Dũng kinh hãi, Nàng ta đã không thể chờ đợi như thế? Dạ, thuộc hạ hiểu.

Tiêu tướng quân phải ra khỏi thành hai ngày, đánh ngựa tới trước lại lạnh lùng nói: Họa Nhi muốn ở phủ đệ của ngươi quấy rầy mấy ngày, tạm thời cố gắng chiêu đãi. Nếu mà trở lại để cho ta thấy nàng gầy, đến lúc đó xử theo quân pháp.

Cái gì? Tướng quân, không phải là ngài cãi nhau với biểu tiểu thư ư? Ngài chưa nói rõ ràng với biểu tiểu thư à. An Nguyệt Thiền này cũng chỉ là. . . . . . Kể từ Cầu Dũng cưới thê, cũng dần dần thông suốt phương diện này, há miệng đã nói chắc chắn.

Sắc mặt của Tiêu Dịch càng khó coi hơn rồi, trừng mắt liếc, trực tiếp rút roi đánh ngựa rời đi.

Sau khi Tiêu Dịch điều nhiệm về Kinh Thành vẫn phụ trách tuần phòng doanh, chức trách chính là bảo vệ an nguy của Hoàng Thành. Hiện tại thế cuộc trong kinh rung chuyển, hoàng thượng đã nhiều ngày chưa từng lâm triều, chỉ dưỡng bệnh ở trong điện Dưỡng Tâm. Có phải đã hôn mê bất tỉnh hay không? Trong triều rối rít suy đoán, hiện tại bệ hạ chỉ tiếp kiến


/103