Mười Ba Lời Nguyền

Chương 8 - Quyển 1 - Chương 7: Món Quà Chu Đáo

/198


“Anh thực sự cho là Bách Phú nói thật sao ?”

“Cô ấy có lý do gì để nói dối chứ ? ”

Kỷ Nhan nhíu nhíu hàng lông mày thanh mảnh xinh đẹp, nói thẳng ra nghi ngờ : “Nói thực, đối với sự hiểu biết về Bách Phú của em, thì cô ấy đúng là không thể nói dối được. Nhưng … …nói là có quỷ, liệu có phải là quá hoang đường chút rồi không ?”

Lăng Hạo cười cười, nhìn thẳng vào đôi mắt Kỷ Nhan : “Nếu như anh nói anh tin là có quỷ, em sẽ nghĩ thế nào ?”

Kỷ Nhan vừa tức vừa buồn cười mà nói : “Này, Lăng Hạo, em đâu có phải quen biết anh lần đầu tiên đâu cơ chứ, anh là người thế nào em lại còn không biết sao. Anh mà cũng tin có quỷ ? ”

Lăng Hạo ngừng cười, nghiêm túc nói từng chữ : “Anh – thực – sự- tin – là – có – quỷ .”

Kỷ Nhan ngây ra, không thể tin được mà nhìn vào người đàn ông mình cho là đã hiểu rất rõ này. Có điều , anh ấy chính là như vậy, cứ luôn làm cô không cách nào nắm bắt được, cũng không thể phân biệt rõ được, ai mới là con người thực của anh.

Lăng Hạo lại quay đầu tự mình nói với mình : “Có những chuyện, nếu như em đã từng trải qua, thì sẽ tin thôi.”

Tiễn Kỷ Nhan về nhà xong, Lăng Hạo một mình đi về nơi ở là Kim Bích Giang Uyển bên cạnh khách sạn.

Lúc ngâm mình trong bồn tắm, Lăng Hạo lại nghĩ đến ký ức lúc nhỏ mà mình không hề muốn nhớ tới chút nào. Cha mẹ, tai nạn xe, máu tươi , khắc tinh, oán hồn … …

Mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi, trong tim này. Không muốn ngủ một mình chút nào.

Khi phải đối mặt với ông nôi luôn nghiêm khắc, bất luận trong tim Lăng Hạo dù cho có sợ hãi đến mức nào, có cô đơn đến bao nhiêu, thì cũng không bao giờ xin ông đừng để mình phải ngủ một mình. Nhưng đến khi trưởng thành rồi, Lăng Hạo lại thường xuyên tìm các cô gái khác nhau để qua đêm cùng anh. Rất nhiều người mắng anh là đồ phong lưu, song anh vẫn là không nguyện ý ngủ một mình.

Cho đến khi xảy ra chuyện đó, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt thương tâm tuyệt vọng đó.

Ding … … Điện thoại vang lên.

“Lăng Hạo, đã liên lạc được với Bạch Long đại sư rồi, ông ấy vừa hay đang ở trong nước, nói ngày kia có thể đến được. Nhưng ông ấy nói nhất định muốn gặp Bách Phú.”

“Tại sao ?” Lăng Hạo có chút kỳ quái mà nhíu nhíu mày, anh vẫn nhớ nụ cười có chút ngốc nghếch kia, nhớ cái gương mặt vì dùng sức mà đỏ hồng hết cả lên.

“Đại sư không nói tại sao cả, chỉ nói đến lúc đó, nhất định cô ấy phải đến.”

“Được, tôi biết rồi. Vất vả cho ông rồi Tô tổng, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Không có gì, vậy tôi không làm phiền anh nữa.”

Bạch Long đại sư muốn gặp Bách Phú ? !

Thật sự là rất kỳ quái, Bạch Long đại sư không dễ gì gặp người lạ. Nếu như không phải vì ông có giao tình tốt với ông nội, thì lúc đó ông cũng sẽ không giúp mình thoát khỏi lời nguyền như vậy.

Anh vẫn nhớ đại sư nói, sự tình vẫn còn chưa hề chấm dứt, bản thân còn một đại kiếp nữa, chính là vào lúc anh hai mươi tám tuổi, cũng là năm nay. Cũng không biết liệu có thể qua được cửa này không nữa. Có điều, cũng chính là đại sư đã từng nói, cứ để thuận theo tự nhiên. Cái phải đến sẽ đến, muốn chạy cũng không thoát được.

+++ +++ +++ +++ +++

Sau khi khóc một trận đã đời xong, Bách Phú cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi. Trương Dương bị cô dọa cho sợ kia vẫn ở bên cạnh, hơn nữa còn mua đến một đống đồ mà cô thích ăn nữa, còn có thứ mà cô đã muốn từ rất lâu rồi — một bó hoa tuy lip đỏ thẫm đến phát ra ánh đen.

“Đặc biệt quá ! ” Bách Phú là lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt loài hoa này, dường như đã bị mê hoặc rồi vậy. Màu sắc này, thật sự đã làm cô mê mệt, thậm chí còn có chút yêu thích mà không nỡ rời tay.

Nhìn thấy Bách Phú thích bó hoa này như vậy, Trương Dương vui đến nỗi miệng cũng không thể khép lại được, “Vốn dĩ anh muốn mua một bó hoa hồng đỏ, tiếc là đã bị bán hết rồi. Anh cảm thấy loài hoa này cũng rất đẹp, hơn nữa lại còn rất đặc biệt, cho nên mới mua đến để tặng em. Em có thích không? Đúng rồi, còn có cái này nữa.” Trương Dương lấy ra từ trong túi áo một chiếc bùa màu vàng, “Cái này là lá bùa hộ mệnh anh xin ở trên đền Hoàng Đại Tiên về. Em phải đeo nó nhé, đến lúc đó nhất định quỷ thần cũng không dám nhận nữa đâu.”

“Thích ! Thích lắm, em thích màu này lắm ! Cám ơn anh nhé, tiểu Hắc.” Bách Phú nhìn Trương Dương vừa nãy vì chạy đến mà người đầy mồ hôi, trong tim thầm nhủ : “Tiểu Hắc, có anh , thật tốt.”

Nghe được lời nói vui mừng của Bách Phú, Trương Dương trong mắt lại xẹt qua một tia sáng kỳ lạ, có điều Bách Phú đang chăm chú ngắm hoa kia hoàn toàn không nhìn thấy được điều đó, chỉ chăm chú vuốt ve nhẹ nhàng những cánh hoa kia. Cứ thế này, ôn nhu như vậy, chăm chú đến thế, làm Trương Dương bên cạnh không khỏi lay động trong tim.

“Tiểu Hắc a, ngày mai là em xuất viện rồi, anh sẽ đến đón em chứ ?” Bách Phú vừa cầm bó hoa màu đỏ rực vừa nhẹ nhàng hỏi.

“Đương nhiên a.” Trương Dương không chút do dự mà đáp lời, “Ngày mai không chỉ đến đón em, còn mời em ăn uống thật sướng một bữa nữa, giúp em đón gió oh.” ( đại khái là muốn lấy lại may mắn cho cô )

“Được a.” Bách Phú cười ngọt ngào. Có người an ủi, thật tốt biết bao.

Cuối cùng cũng đã được về khách sạn. Bách Phú thực sự rất thích nơi này, thực hi vọng có thể cả đời được làm việc ở nơi đây.

Việc đầu tiên, chính là đi đến bộ phận nhân sự nghe ngóng xem có công việc nào thích hợp với em họ hay không. Có điều kết quả nghe ngóng được, lại là hiện giờ chỉ còn có bên nhân viên phục vụ đang tìm người, những bộ phận khác trong thời gian này tạm thời không có nhu cầu.

Trời ơi, làm sao đây, làm sao mà nói lại với dì bé đây ? Bách Phú chau mày ủ rũ.

“Cô sao thế, sao lại ngây ra ở nơi này thế này ?

Bách Phú quay đầu lại nhìn, hóa ra là anh ta — Lăng Hạo.

Thực sự cô rất muốn có thể cười được một cái, song hóa ra lại trông giống như là gương mặt bị co rút lại vậy.

“Sắc mặt cô sao lại khó nhìn thế? Không thoải mái sao ?” Giọng nói này của anh ta thật sự thân thiết quá.

“Không có a.” Cứ nghĩ đến chuyện của em họ, tâm tình lại đột ngột mà rơi xuống đến tận đáy vực.

“Vậy, tôi đi trước nhé.”

Lăng Hạo xoay người rời đi, song đột nhiên lại lập tức quay lại, lấy từ trên cổ tay mình xuống một thứ, đeo lên trên tay Bách Phú.

Bách Phú cúi đầu xuống xem, hóa ra là một chuỗi hạt phỉ thúy sáng lấp lánh được khắc lên chữ Phật, thập phần toàn vẹn, làm vừa nhìn là đã biết ngay giá thành không hề nhỏ.

“Chuỗi vòng này cô đeo lên đi, nó đã được Bạch Long đại sư khai quang rồi. Sau này cho dù có gặp phải bất cứ vật gì không sạch sẽ, cô cũng không phải lo nữa. Nó sẽ bảo vệ cho cô.” Nói xong, Lăng Hạo cười cười, cuối cùng mới xoay người mà rời đi.

Nhìn chuỗi vòng trên tay mình, lại sờ sờ lá bùa hộ thân trong túi áo ngực, thực sự là có một loại cảm giác kinh ngạc vì được sủng vậy. Lại có nhiều anh đẹp trai quan tâm đến mình như vậy, mọi người nếu mà biết được, nhất định sẽ ghen tị lắm cho mà xem.

Chỉ trong chớp mắt, Bách Phú lại đã vui vẻ trở lại, tất cả mọi phiền não nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Nếu như không có tính cách lạc quan yêu đời này, có lẽ cũng không biết Bách Phú sẽ thành ra bộ dạng gì nữa.

Do xảy ra chuyện, nên hiện giờ Bách Phú lại được điều về bộ phận bán hàng. Vừa mới về đến văn phòng, lại bị Đặng Hân kéo ra ngoài.

“Nói thật đi, cậu với thái tử gia có quan hệ gì hả ?”

“Không có gì a, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.”

“Thật không ?”

“Thật đến không thể thật hơn nữa !”

“Vậy anh ta sao lại ngày ngày đến thăm cậu, còn tặng hoa cho cậu nữa ?”

“Này, đại tỷ, tốt xấu gì tôi cũng vì khách sạn của anh ta mà thành ra thế này, anh ta đến thăm tôi cũng là điều đương nhiên a. Hơn nữa, anh ta có lẽ cũng lo tôi sẽ nói linh tinh với người bên ngoài.”

“Nghe nói, thái tử gia tặng cậu một chiếc vòng tràng hạt Phật đẹp lắm a.” Đặng Hân vừa soi mói Bách Phú, tay lại cũng nhanh chóng mà động thủ tìm kiếm.

“Xin cậu đấy, thật phục YOU luôn, nhanh thế đã biết rồi. Cậu thật đúng là còn siêu hơn cả 007 nữa đấy !” Bách Phú suýt nữa thì ngất rồi.

“Xin cậu, người trong cả cái khách sạn này đều biết rồi đã được chưa .”

“Không phải chứ !” Bách Phú than thầm, ngán ngẩm mà đưa chuỗi vòng tràng hạt cho Đặng Hân xem.

“Đẹp quá a !” Nhìn thấy từng viên phỉ thúy trong suốt khắc lên chữ Phật làm Đặng Hân rớt cả nước dãi ra.

“Đúng vậy, thật sự là rất đẹp.” Bách Phú cũng nhìn nhìn chuỗi tràng hạt, không che dấu được cảm giác thỏa mãn của mình.

“Đúng rồi, thế ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì ? Hôm đi thăm cậu cả Tô tổng và nữ ma đầu đều ở đó, tớ không dám hỏi.”

“Còn dám hỏi, thật đúng là đồ không có lương tâm ! Còn không thèm tới thăm tớ nữa.”

“Làm gì có a, là nữ ma đầu không cho phép bọn tớ tự ý đi thăm cậu. Hơn nữa, còn đặc biệt lưu ý nói với Trương Dương đấy.”

“Nói cái gì cơ ?”

“Nói không cho Trương Dương đi thăm cậu a !”

“Không phải chứ, tiểu Hắc vẫn đi thăm tớ mà.” Bách Phú kêu lên, “Anh ấy còn tặng tớ bó hoa rất đẹp nữa !”

“Woa , vậy thì đúng là đã gáng lên áp lực rồi. Được rồi , được rồi, mau nói cho tớ biết đi.”

Bách Phú ngán ngẩm mà đành một lần nữa nói lại câu truyện mình đã phải trải qua, sau đó còn không quên nhắc nhở Đặng Hân : “Nhớ là ngàn vạn lần cũng không được nói với người khác đấy. Tô tổng đích thân nhắc nhở a.”

“Cậu an tâm, Đặng Hân tớ đây mặc dù rất lắm chuyện, nhưng cũng biết được lời nào nên nói, lời nào không. Hơn nữa cậu lại là bạn tốt nhất của mình, tớ làm sao có thể hại cậu được chứ ?”

Nhìn bộ dáng đang vỗ vỗ ngực đảm bảo của Đặng Hân, Bách Phú thầm thấy buồn cười vô cùng.

/198