Mười Ba Lời Nguyền

Chương 197 - Quyển 5-Chương 196: Lốc Xoáy (12)

/198


Thực xl các bạn, từ chương này trở đi không phải do bibon phiên dịch nên có hơi khác. moq các bạn thông cảm :)

Cậu đã đến rồi. Dao dao ngây ngô cười , dùng ánh mắt mông lung nhìn Chung Chí nói.

Người sặc mùi rượu xông thẳng lên xoang mũi, Chung Chí hơi nhíu hạ chân mày.

Thấy Chung Chí như cũ đứng ở cửa không nói một lời, Dao Dao cầm chén rượu lảo đảo về phía Chung Chí: Sao cậu không vào đây, đến đây...

Cồn đã khiến Dao Dao bình thường nhanh mồm nhanh miệng bây giờ nói còn nhiều hơn , nàng có chút ngốc nghếch đung đưa cái đầu nhỏ, nhéo cà vạt Chung Chí đem anh ta kéo vào trong phòng, một bên kéo, Dao Dao còn một bên lẩm bẩm: Nhanh lên một chút đi, nhanh lên một chút đi.

Chung Chí không nói gì, tùy ý Dao Dao đưa hắn kéo vào trong nhà, sau đó nghe lời tiếp nhận chén rượu trong tay Dao Dao, đem bên trong rượu đỏ uống một hơi cạn sạch. Mấy chén rượu đã cạn, Chung Chí ánh mắt càng thêm mơ màng, không chỉ nói người khác, khả năng ngay cả anh cũng không biết chính mình đang suy nghĩ gì .

Thấy Chung Chí từng ngụm từng ngụm uống cạn rượu, Dao Dao cười đến run rẩy hết cả người lại hơi ngây thơ. Về sau đã say khướt nàng cư nhiên một chút ngồi trên đùi Chung Chí , còn nhẹ nhàng mà dùng cánh tay mềm mại trắng nõn khoát lên cổ Chung Chí.

Tớ rất vô dụng phải không? Tớ biết cậu nói đúng, tớ hẳn là học được cách ỷ lại chính mình mà không phải người khác... Thế nhưng, thế nhưng ta thực sự làm không được... Đôi mắt Dao Dao nhìn thẳng Chung Chí, trong làn nước mắt làm cho đôi mắt to có vẻ càng thêm mông lung, chỉ là ánh mắt kia dường như giống như nai con không ngừng chớp động.

Chung Chí nhìn lại ánh mắt Dao Dao, mà Dao Dao thì tiếp tục tự cố tự nói : Kỳ thực, Mình biết cậu đối với mình rất tốt, mình cảm giác được.

Dao Dao nhỏ giọng mạn ngữ đến tột cùng là không phải Chung Chí tha thiết ước mơ vài thứ kia, đại khái chỉ có Chung Chí mình mới biết. Hiện tại, Dao Dao chính nhu thuận ghé vào đầu vai anh, những sợi tóc mềm mại tinh mịn thỉnh thoảng nhẹ nhàng khẽ chạm lên cổ và gương mặt anh.

Mê người âm nhạc, ánh đèn lờ mờ, ái muội nói nhỏ, thơm ngát rượu ngon... Tất cả đều là như là mộng ảo, dường như Chung Chí mộng tưởng trúng đích cảnh tượng như nhau mỹ lệ.

Chung Chí chậm rãi đưa tay khoác lên Dao Dao mảnh khảnh trên vai, ánh mắt như cũ rời rạc mơ màng...

——————————————-

Đã hơn một canh giờ, anh ta thế nào còn chưa tới? Bách Phúc nhịn không được mở miệng hướng Lăng Hạo hỏi.

Lăng Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ tay một chút, hơi nhăn chân mày cho thấy anh đang lo lắng: Hẳn là nhanh đến thôi? Kỳ thực cũng không xác định hắn rốt cuộc sẽ tới hay không, hắn lúc đó chỉ là ừ một tiếng.

Hồi tưởng vừa trong điện thoại tình huống, Lăng Hạo tiếp tục nói: Chung Chí vừa ngữ khí... Dường như có điểm là lạ .

Thế quái nào?

A... Lăng Hạo trầm ngâm một chút, hồi đáp, Theo lý thuyết Chung Chí nghe được ta nói đến về chuyện đại ca của hắn, hẳn là chí ít sẽ khổ sở hoặc là hạ. Nhưng hắn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.

Bách Phúc nghĩ nghĩ, gật đầu bất đắc dĩ nói: Aija, quả thật có chút kỳ quái. Thật đừng sợ hắn nhất định sẽ đến a.

Lăng Hạo cũng cúi đầu, Dựa theo kế hoạch của chúng ta không nên như vậy . Chỉ là chiếu tình huống hiện tại xem ra, chúng ta khả năng ở kế hoạch lúc sơ hở một vài thứ, mà chính là vài thứ kia ảnh hưởng tới hắn.

Mâu Ly ở trong phòng giúp đỡ Chung Nghĩa khôi phục một ít nguyên khí, nếu như Chung Nghĩa biết đệ đệ không đến, nhất định sẽ rất khổ sở . Còn có Dịch Đạo cùng thợ săn, hai người bọn họ muốn phụ trách tha trụ chú hồn, bảo hộ tần chính. Cũng không biết bọn họ có thể hay không chịu đựng được. Mâu Ly cũng nói, lần này chú hồn sức mạnh tương đối mạnh... Bách Phúc có chút bận tâm lại có một chút lo lắng nhìn phía ngoài cửa sổ.

Không có biện pháp, kế hoạch luôn luôn cản không nổi biến hóa. Hai người đồng thời lâm vào bất an lo nghĩ ở giữa.

Đột nhiên, Bách Phúc chỉ vào viễn phương một chiếc xe hướng Lăng Hạo kêu: Anh xem! Chiếc xe kia dường như là Chung Chí ! Ba 7 a!

Bách Phúc chỉ thị phương hướng, Lăng Hạo giật mình, có chút chần chừ giảng đạo: Là có điểm tượng... Thế nhưng xa như vậy, ta thực sự nhìn không rõ lắm bảng số xe.

Quay đầu trở lại, Lăng Hạo kỳ quái về phía Bách Phúc hỏi, Ánh mắt của cô không phải cận thị được rất lợi hại phải không, lúc nào trở nên mắt sắc ? Kính mắt không phải nhiều lắm chỉ có thể làm cho thẳng đến 1. 0 sao? Ta 1. 5 ánh mắt đều thấy không rõ, cô cư nhiên thấy rõ? Hơn nữa còn là bảng số xe?

Ách, ba 7 tương đối khá nhận thôi. Bách Phúc nói mình cũng không tin lý do, nghiêng đầu tỉ mỉ nghĩ nghĩ, cũng không biết hẳn là thế nào trả lời Lăng Hạo vấn đề. Ngay Bách Phúc ngơ ngác sững sờ thời gian, Chung Chí xe đã chạy tới cửa.

Lăng Hạo nghênh đón: Rốt cuộc đã tới, còn sợ anh không đến.

Chung Chí xuống xe, không lộ vẻ gì, cũng không nói tiếng nào, chỉ là yên lặng nhìn Lăng Hạo.

Thấy Chung Chí không có trả lời, Lăng Hạo cũng lúng túng một chút, nhưng không có thời gian làm cho anh ta làm lỡ. Lăng Hạo cùng Bách Phúc vội vã đem Chung Chí mang vào phòng , trực tiếp đi tới thợ săn ở tầng hầm ngầm, nơi đó cũng là bày đặt phong tỏa linh hồn Chung Nghĩa trong cái gương.

Mâu Ly thấy Chung Chí tới, cũng không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp chỉ vào cái gương đang phủ miếng vải đen nói: Đại ca ngươi ở bên trong, hắn có vài lời muốn cùng ngươi nói. Thế nhưng không nên lâu lắm, hắn bị thương rất nặng, có khả năng hồn phi phách tán.

Chung Chí không nói gì, trực tiếp đi tới cái gương trước mặt, ánh mắt so với Mâu Ly còn lạnh hơn mấy phần.

Bách Phúc cùng mọi người cũng tôn trọng Chung Nghĩa , toàn bộ ly khai tầng hầm ngầm. Chỉ là trước khi rời đi, Bách Phúc có chút bận tâm nhìn bóng lưng Chung Chí, dù sao phản ứng của anh ta thực sự quá mức không bình thường .

Đi thôi. Mâu Ly nhẹ nhàng lôi Bách Phúc , Có một số việc nhất định phải hai người bọn họ mặt đối mặt giải quyết , chúng ta là người ngoài không giúp bọn họ được .

Bách Phúc thở dài một tiếng bất đắc dĩ rời đi. Mâu Ly nói rất đúng, có một sự tình, chỉ có thể chính hai người họ giải quyết, người khác không thể xen vào.

Chung Chí đối mặt một người cao sau cái gương, ngơ ngác đứng . Hồi lâu sau, Chung Chí nhẹ nhàng nắm lấy kính miếng vải đen, tựa hồ do dự cái gì. Trong lòng bàn tay xuất hiện mồ hôi, miếng vải đen cũng bị nắm chặt tạo thành nhiều nếp nhăn.

Rốt cuộc, Chung Chí một tay lấy miếng vải đen kéo xuống.

Cũng giống những mặt kính khác, bóng loáng san bằng, nhưng điều đặc biệt là mọi thứ xung quanh đều không thể nhìn thấy trong gương kể cả thân ảnh của Chung Chí. Mặt kính, chỉ là mênh mông một mảnh, hệt như không có đầu c, nhìn không thấy bờ. Chung Chí tỉ mỉ nhìn kính mặt, ánh mắt như cũ mơ màng, chỉ là hiện tại lại coi như hơn một chút mê hoặc cùng mâu thuẫn.

Chậm rãi , kính nét mặt hình ảnh thay đổi, mà Chung Chí biểu tình đã ở theo nó mà thay đổi.

/198