Mối Tình Đầu Hoang Phí

Chương 9 Theo đuổi

/418


Chương 9 Theo đuổi

Sáng sớm hôm sau Trần Mỹ An vừa ra khỏi cửa đã  thấy Lưu Thanh Tùng mang theo một bó hoa lớn đứng đợi

đầu ngõ. Trần Mỹ An thật sự rất muốn đi đường vòng nhưng hẻm của cô tương đối nhỏ lại chỉ có một chiều, Mỹ An đành bày ra vẻ mặt miễn cưỡng chào hỏi cậu.

“Anh đến đây làm gì vậy?"  Lưu Thanh Tùng cười tươi đặt hoa vào trong tay cô:

“Anh đã nói sẽ chính thức theo đuổi lại em mà”

 “Thanh Tùng, chuyện này không ổn đâu” - Nhã Uyên  lắc đầu từ chối nhận bó hoa.

 Lưu Thanh Tùng không tỏ ra bất ngờ, cậu biết con đường này còn nhiều chông gai lắm.

“Em không nhận cũng không sao, lên xe đi anh chở em đến bệnh viện, anh biết em sẽ đến thăm chị Mỹ Tâm”

Trần Mỹ An nhìn cậu đầy vẻ nghi hoặc, sao chuyện gì  về cô cậu cũng nắm rõ như thế.

"Ai nói anh biết địa chỉ nhà của em và chuyện chị Minh Tâm?”

 Lưu Thanh Tùng lắc đầu, mở cửa ghế trước đưa tay mời cô vào:

“Anh đã hứa với người ta là không thể nói cho em biết” Trần Mỹ An ngờ ngợ đoán ra người đó, cô khoan tay

đứng bất động:

“Nếu anh không nói thì em sẽ không lên xe.”

“Anh đã gọi điện cho Thiên Kim năn nỉ suốt một đêm  cô ấy mới chịu nói cho anh nghe”

Mỹ An thầm mắng Thiên Kim trong lòng, sao có thể bán đứng cô như thế này chứ, chị em mà không chút nghĩa khí. Ruby Thiên Kim đang ở trường quay xem kịch bản bỗng nhiên hắt hơi một cái, Ruby cảm thấy chắc chắn là có người đang nhắc mình rồi.

Lưu Thanh Tùng chở Mỹ An đến bệnh viện rất thành thục lấy bó hoa mình tặng cô cầm vào lọ hoa trên đầu

giường bệnh Mỹ Tâm. Cậu cũng không nói mấy lời thừa  thãi luôn tỏ ra phong thái của một người bạn trai ân cần.

 Buổi trưa hai người cùng ăn ở căn-tin bệnh viện, Mỹ  An thấy Thanh Tùng hơi nhíu mày nhìn các khay thức ăn.

Cô hiểu mấy món ăn đơn xơ này khó mà khiến thiếu gia như cậu vừa mắt.

 "Anh không cần phải theo em để chịu đựng máy điều này”

“Em nói gì vậy? Anh chỉ đang nghĩ là nhiều món quá không biết nên ăn món gì thôi.”

 Lưu Thanh Tùng vội đi lấy dĩa gắp thức ăn để chứng minh cho cô thấy cậu hoàn toàn hòa nhập được. Thanh Tùng cho một miếng thịt vào miệng, tỏ ra vô cùng hài lòng giơ ngón tay cái về phía cô:

“Không ngờ mùi vị cũng được lắm đó.”

Trần Mỹ An nhịn cười, không muốn lật tẩy cậu, chỉ vào chỗ thức ăn cậu gặp:

“Em thích mấy món này, anh nhường cho em đi” “Thật sao? Thế em ăn nhiều vào nhé” - Thanh Tùng

như vừa được ân xá chuyển thức ăn qua cho cô.

Trần Mỹ An và Lưu Thanh Tùng đều có xuất thân giống nhau, là thiên kim và thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa. Những biến cố liên tiếp đã khiến Mỹ An rơi xuống tận cùng của xã hội, cô bây giờ thức ăn như nào cũng ăn ngon được, quần áo có cũ như nào cũng có thể mặc.

Lưu Thanh Tùng nhìn cô ăn ngon lành như thế không khỏi đau lòng, nhịn không được lại đề nghị:

“Mỹ An à, em hãy để anh giúp em đi, em đã chịu đủ vất vả rồi.”

“Anh ăn xong thì về đi, anh định cả ngày chạy theo em à?” - Mỹ An gạt sang một bên câu nói của anh.

Lưu Thanh Tùng cuối cùng chịu thua trước sự kiện quyết của Mỹ An đành ngậm ngùi trở về. Mỹ An thật ra rất biết ơn sự nhiệt tình của cậu nhưng cô không thể nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ Thanh Tùng.

Trần Mỹ An nhận được thông báo phỏng vấn từ một công ty mới, lại là một công ty cô không nộp hồ sơ. Đây chỉ là một công ty nhỏ nhưng Trần Mỹ An vẫn không cảm thấy yên tâm lắm.

Cô xem hết tất cả thông tin của công ty, cuối cùng tìm được một điểm mấu chốt, đây là công ty Lưu Thanh Tùng có cổ phần. Mỹ An thất vọng thở dài, cô muốn dựa vào thực lực của mình chứ không vào sự giúp đỡ của người khác, đặc biệt liên quan đến tình cảm nam nữ.

Ngày hôm sau Thanh Tùng cũng đứng đợi sẵn Mỹ An, cậu thấy cô ăn mặc bình thường có hơi bất ngờ.

“Em không định đi đến đâu sao?” “Anh không cần giả vờ. Em đã gửi mail từ chối buổi

phỏng vấn rồi”

Thanh Tùng cau mày nhìn cô, khó hiểu hỏi:

“Vì gì mà em từ chối? Vì đó là công việc anh giới thiệu sao?"

Trần Mỹ An gật đầu, chậm rãi nói:

“Em muốn tìm việc nhờ vào thực lực chứ không phải đi cửa sau như thế này

 “Được, được, lần này anh sai, anh không nên tự ý quyết định”

Trần Mỹ An nhìn dáng vẻ xuống nước của Thanh Tùng  lại càng thêm khó xử, thà cậu tức giận với cô có khi Mỹ An  còn thấy dễ chịu hơn.

“Dù sao thì em cũng cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em”

“Anh tự nguyện vì em mà làm những chuyện đó, em không cần thấy mang ơn” - Thanh Tùng cong môi cười.

Lưu Thanh Tùng suy nghĩ một lát, cậu nhận ra nếu cứ chậm rãi như thế sẽ còn rất lâu mới khiến Mỹ An rung động với cậu. Đối với một Mỹ An vừa kiên trì vừa mạnh mẽ như này cậu phải đánh nhanh thắng nhanh thôi.

 “Nếu em muốn cảm ơn anh thật thì ngày mai có thể cùng anh đến một nơi không?”

Trần Mỹ An dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu, không  an tâm hỏi:

"Anh sẽ không định gài em đó chứ? Anh định đưa em đi đâu?”

 “Không có chuyện đó đâu, em đừng nghĩ nhiều” - Thanh Tùng ra sức lắc đầu - “Anh chỉ muốn mang em đi ăn một bữa cơm”

 Trần Mỹ An thật sự muốn từ chối nhưng nghĩ lại vừa

từ chối công việc kia giờ lại từ chối nữa thì cũng hơi quá đáng. Cô nhìn gương mặt hết sức mong chờ của Thanh Tùng đành miễn cưỡng đồng ý.

Dù sao cũng quen biết nhiều năm rồi, người ta đều thật tâm tốt với mình, đừng quá khắt khe? - Cô khuyên nhủ bản thân.

Lưu Thanh Bách sau khi nhận được tin tức về Mỹ An và em trai mình trong suốt mấy ngày qua tâm tình trở nên vô cùng kém. Lưu Thanh Bách luôn nghĩ tình cảm Thanh Tùng dành cho Mỹ An là do cô dụ dỗ cậu, nên trước giờ vẫn trách cứ cô.

"Trần Mỹ An, tôi đúng là xem thường có quá rồi, lúc trước bò lên giường tới bây giờ lại tính bò lên giường Thanh Tùng”

Ngô Linh Chi muốn bước vào văn phòng tổng giám đốc tìm anh lại bị trợ lý Minh Thải ngăn lại:

“Sếp đang không vui lắm, cô đừng nên vào thì hơn”.

 "Tôi là ai chứ? Anh ấy sẽ không nổi nóng với tôi” - Ngô  Linh Chi lườm cậu, không thèm quan tâm trực tiếp mở cửa bước vào.

Cô tất nhiên biết tâm tình Thạnh Bách không tốt, từ sau hôm Mỹ An cùng Thanh Tùng rời đi anh đã bắt đầu như thế.

“Thanh Bách..”

“Em có chuyện gì sao?” - Lưu Thanh Bách nhàn nhạt hỏi.

“Hình như chiều nay mọi người về nhà tổ ăn cơm, nhân tiện em có chút nhớ bà và các bác, anh mang em đi cùng được không?” - Ngô Linh Chi mặt dày đề nghị anh dẫn về nhà lớn của họ Lưu, cô đang rất gấp gáp có được

một danh phận.

Lưu Thanh Bách hơi nhíu mày một chút, anh cũng không muốn Linh Chi lại gây náo loạn nữa, qua loa trả lời:

“Được thôi.”

Không may là bữa cơm anh sắp ăn cũng chính là bữa cơm mà Thanh Tùng muốn mang Mỹ An đến.

Cảm giác bất an trong lòng Trần Mỹ An đột ngột dâng lên, linh cảm của cô trước giờ không bao giờ sai. Cô quay  sang hỏi Thanh Tùng:

"Anh thật sự muốn đưa em đi đâu thế?”  Lưu Thanh Tùng chỉ lắc đầu cười, vẫn tiếp tục thẳng tiến về phía trước:

“Đến nơi em sẽ biết”  Mỹ An ngồi thêm một lúc liền nhận ra đoạn đường này vô cùng quen thuộc, bốn năm trôi qua tuy có nhiều khung cảnh đã thay đổi nhưng cô không bao giờ nhầm lẫn được đường này sẽ dẫn đến đâu.

“Anh muốn đưa em về nhà tổ họ Lưu?”

Thanh Tùng hơi chột dạ, biết bản thân khó lòng che giấu nữa đành thú nhận:

“Em đừng lo, chỉ ăn một bữa cơm thôi”

Gương mặt Mỹ An bỗng trở nên khó chịu, cô nghiêm giọng nói với cậu:

“Anh dừng xe lại đi, em muốn xuống xe”

Cô dành bốn năm để trốn chạy khỏi nơi này giờ đây còn muốn cô phải trở lại để chịu tổn thương ư?

“Mỹ An, em định trốn tránh cả đời sao? Bà nội rất hay  nhắc về em, người khác không nói, bà nội lúc nào cũng thương em, em không muốn về thăm bà sao?”

Trái tim Mỹ An chợt run lên, cậu đã nói trúng điều cô  luôn nghĩ đến. Bà nội của Thanh Bách và Thanh Tùng là

người tốt với cô nhất từ khi cô về nhà họ Lưu làm dâu. Bà cũng là người gây sức ép để anh cưới cô.

“Bà vẫn khỏe chứ anh?”

“Bà khỏe, bà vẫn hay nhắc đến em, hỏi đã ai tìm được  em chưa” - Lưu Thanh Tùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra cậu thuyết phục được cô rồi.

Trần Mỹ An nhìn ra cửa kính, có lẽ nhà họ Lưu không  ai chào đón cô, có lẽ ai cũng chán ghét với sự xuất hiện của cô. Mỹ An hít sâu một hơi lấy can đảm, cô chỉ đến một lần này nữa thôi, đến để báo bình an cho bà nội.

Lưu Thanh Tùng lái xe thẳng vào trong sân nhà tổ, đó là một căn nhà với kiến trúc cổ cùng hai căn biệt thự liền  kề tạo thành một khuôn viên vô cùng rộng lớn và xa hoa.

Cậu mở cửa để Mỹ An bước ra, không ít người làm tỏ  ra bất ngờ khi nhìn thấy cô. Mỹ An khẽ nhếch môi, tất

nhiên là không ngờ rồi, bốn năm trước còn là vợ của đại  thiếu gia, bây giờ lại từ trong xe của nhị thiếu gia bước ra.

“Không sao, không sao, chỉ cần vào gặp bà nội một lúc  rồi về thôi! - Mỹ An lại phải tự trấn an chính mình.

Lưu Thanh Tùng sớm đã nhìn thấy chiếc xe của Lưu  Thanh Bách nhưng cậu không nói với cô. Thanh Tùng còn cảm thấy ông trời đúng là giúp cậu, nhân lúc này phân định rõ ràng, cậu sẽ chứng minh cho anh thấy ai mới là người đàn ông của Mỹ An.

 Thanh Tùng tràn đành tự tin đưa tay ra cho Mỹ An nắm lấy nhưng cô lắc đầu cười, cô chỉ vịnh nhẹ vào cánh  tay cậu bước lên các bậc thang. Hai người bước vào

phòng khách liền bắt gặp Thanh Bách và Linh Chi đang cười nói cùng các trưởng bối nhà họ Lưu.

“Sổ mình tận thật rồi” - Trần Mỹ An khổ sở cười.



/418