Mối Tình Đầu Hoang Phí

Chương 3 Bốn năm sau

/418


Chương 3 Bốn năm sau

Sáng sớm hôm nay phòng bệnh của Trần Mỹ An lại đón tiếp một vị khách mới, đó là Lưu Thanh Tùng, em họ của chồng cô và cũng là người đã luôn yêu thầm cô suốt mấy năm qua.  “Em cảm thấy khỏe hơn chưa?”

“Em sắp xuất viện được rồi” - Mỹ An nhẹ giọng nói.  Lưu Thanh Tùng nhìn cô tiều tụy buồn bã không nhịn được mà đau lòng, ngày anh và cô kết hôn cậu đã tự hứa sẽ đem đoạn tình cảm này chôn chặt vào tim. Đâu ngờ

được sẽ có một ngày hôm nay, Lưu Thanh Tùng bỗng  dựng nổi lên suy nghĩ quá phận, cậu nắm lấy bàn tay cô:

“Mỹ An, em đừng ở bên anh Bách nữa, đứa bé cũng  mất rồi, hai người không còn ràng buộc nữa”

Trần Mỹ An không được tự nhiên rút tay lại, khiến cưỡng nói:

“Anh đừng nói vậy, để người khác nghe được sẽ không hay."

Lưu Thanh Tùng gật đầu, đúng là cậu hơi hấp tấp quá,  dù sao tình cảm của Mỹ An và Thanh Bách cũng coi như đứt đoạn, thời gian sắp tới cậu sẽ có nhiều cơ hội hơn.

“Anh vừa hay tin cha của em đã được thả rồi, hiện giờ cô chú được chị em đưa về quê. Em đừng lo lắng nữa. nhé” - Đấy là Thanh Tùng nói dối, không muốn tạo thêm

cú sốc cho cô chứ sự thật là cha cô đã tự sát trong tù.

“Thật sao? Cha với mẹ đều bình an hết rồi sao?” - Mỹ  An mừng rỡ hỏi lại Thanh Tùng. Nếu cha mẹ và mọi chuyện đều ổn thỏa cô cũng yên tâm ra đi hơn, cô tự biết mình còn ở lại sẽ chỉ là gánh nặng cho người khác.

“Thiên Kim và Vân Anh đã đến thăm em chưa?" - Thiên Kim và Vân Anh đều là những người bạn thân thiết với cô từ thời đại học.

 “Có lẽ hai cô ấy chưa hay tin, anh đừng nói với họ, Thiên Kim vừa nhận được suất làm thực tập sinh ở nước ngoài, em không muốn chậm trễ cô ấy”.

Lưu Thanh Tùng gật đầu đồng ý với cô, càng thấy cô  lo nghĩ cho người khác lòng cậu càng xót xa, cô gái tốt như thế sao ông trời lại đối xử bất công.

“Em có thể nhờ anh một chuyện không?” “Được, chuyện gì cũng được, em nói đi.” “Giúp em chuẩn bị đơn ly hôn”  Lưu Thanh Bách ở ngoài nghe hết câu chuyện của hai người kia nhưng lại rời đi trước khi nghe câu cuối kia của

Mỹ An, Lưu Thanh Bách tức giận ném túi canh vào thùng  rác. Anh đúng là điên rồi mới đi thương xót cho loại phụ nữ như cô, tốt nhất là từ này về sau cô có thể biến khỏi mắt anh.

 Thanh Bách không ngờ suy nghĩ của mình đã trở thành hiện thực, từ đó trở đi Mỹ An bặt vô âm tín.

Bốn năm sau,

Trần Mỹ An ngồi kế bên giường bệnh nắm chặt tay  Trần Mỹ Tâm, người bây giờ đang nằm liệt trên giường hai

mắt nhắm nghiền. Bốn năm trước sau khi xuất viện Trần Mỹ An ngay lập tức đón xe đi đến thành phố khác, từ đó

không còn bất kì liên lạc nào với gia đình hay bạn bè.

Cách đây một tuần nếu không phải vô tình xem được  tin tức chị gái bị tai nạn đã trở thành người thực vật thì có  lẽ Mỹ An cũng không định trở về.

 “Chị à, em là Mỹ An đây, em trở về rồi, chị đừng lo, em nhất định sẽ giúp chị tỉnh lại”

Bao năm bôn ba Mỹ An cũng tích lũy được một ít, tất cả số tiền đó lúc này đều đổ vào việc điều trị cho Mỹ Tâm. Mỹ An tự biết nhiều đó chẳng thấm vào đâu để có thể duy trì điều trị cho Mỹ Tâm thì còn đắt đỏ hơn rất nhiều.

Nếu là Trần Mỹ An ngày trước chắc cô đã khóc ngất đi nhưng Trần Mỹ An của hôm nay đã khác rồi. Thời gian và sự nhẫn tâm đã khiến cô gái thiện lương ngày nào không còn biết đến yếu đuối. Mỹ An nuốt nước mắt vào trong, cúi người áp mặt lên bàn tay bất động của Mỹ Tâm, dịu dàng

nói:

“Từ nhỏ đến lớn đều là chị chăm sóc em, cuối cùng em cũng có cơ hội chăm sóc chị rồi”.

Mỹ An mất hai tuần vẫn chưa tìm được một công việc có thể kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống lúc này. Công việc có rất nhiều nhưng chung quy không đủ chi phí điều trị cho Mỹ Tâm. Cuối cùng Mỹ An cắn răng hạ mình lựa chọn một công việc bị người ta khinh rẻ nhất nhưng lại kiếm được nhiều tiền nhất, làm gái nhảy trong quán bar.

 Có ai nghĩ thiên kim của công ty Tâm An, vợ cũ của  tổng giám đốc tập đoàn Lưu Gia có ngày phải đi làm gái nhảy trong bar kiếm tiền, Trần Mỹ An cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng cô đã làm rồi, trong bốn năm lang bạt kia có một đoạn thời gian cô cũng làm cái nghề này để sống sót rồi. Đối với cô lúc này, có tiền để cứu chị gái mới là điều cấp thiết nhất.

Từ khi Mỹ An rời đi Thanh Bách không còn trở lại biệt thự ở ngoại ô nữa, mỗi lần nghĩ tới bản thân từng cùng Mỹ  An chung sống ở đây cơn giận trong anh lại dâng lên.

Nhưng không biết vì lí do gì, hôm nay anh lại lái xe đến  đây. Thanh Bách đứng ở bậc thềm nhìn ra sân, nơi một  cây tử đinh hương đang nở rộ.

“Cái cây đó vẫn còn ở đây à?”

Bác Hại nhìn thái độ của anh không đoán được anh  đang có ý gì, dè dặt đáp:

 “Đúng vậy cậu chủ, năm trước không thấy nở hoa nhưng năm nay lại nở rồi, nếu cậu không thích thì tôi sẽ  bảo người đốn hạ”

“Kệ đi, cũng chỉ là một cái cây” - Thanh Bách lắc đầu quay lưng bước vào nhà.

Cây tử đinh hương kia là lúc mới dọn về đây Mỹ An đã tự tay trồng, đến hôm nay cây còn mà người lại không ở.  Thanh Bách không cách nào thôi hận Mỹ An. Anh không

chỉ hận cô chuyện tai nạn năm xưa anh càng hận cô dám  biến mất trước mắt anh. Ngày Thanh Tùng mang đến cho  anh tờ đơn ly hôn cùng chiếc nhẫn cưới, anh đã đánh cậu đến nổi thiếu chút nữa đã nhập viện rồi.

 Thanh Bách nhìn bất kỳ ngóc ngách nào trong căn biệt thự cũng có bóng dáng của Mỹ An, không biết sao điều này khiến anh trở nên khó thở. Bác Hai dọn một bàn

ăn cho Thanh Bách nhưng anh lại chẳng buồn ăn nữa,  nhanh chóng lái xe rời đi. Chỉ cần ở đó thêm một giây nữa  thôi, anh tưởng chừng mình sẽ phát điên mất.

Trần Mỹ An, nếu cô dám trở về, tôi chắc chắn khiến cô sống không bằng chết - Thanh Bách căm hận nghĩ.

Quán bar Heaven là nơi Trần Mỹ An làm việc, nơi đây chỉ dành cho giới thượng lưu, hội viên đều là các ông chủ

tại to mặt bự. Hỏi Trần Mỹ An có sợ gặp lại người quen không, cô rất sợ nhưng nỗi sợ chị gái bị bệnh viện tống ra đường càng lớn hơn.

Ngày nào Mỹ An cũng mặc những bộ đồ hết sức gợi cảm, trang điểm thật đậm bước lên sàn uốn éo khiêu vũ trước con mắt của hàng chục người. Mỗi một lần trình

diễn Mỹ An đều cắn chặt môi mình, cố gắng vứt bỏ hết sĩ  diện để hoàn thành thật tốt, hy vọng có thể được nhận thêm một chút tiền boa.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Mỹ An mặc một chiếc  váy bó sát cực ngắn có nhiều tua rua kim tuyết lấp lánh.

Cô tràn đầy tự tin bước lên sàn, bắt đầu ưỡn ngực lắc  mông trước tiếng reo hò xung quanh.

 Trần Mỹ An không thể ngờ được một trong những vị khách hôm nay của Heaven có Lưu Thanh Bách. Lưu Thanh Bách trước giờ đều không quan tâm tới mấy cô gái nhảy trên sàn, hắn chỉ tập trung thưởng thức ly rượu của mình.

“Vũ công mới đến thật sự rất xinh đẹp, tổng giám đốc  Bách không muốn qua xem một chút sao?" - Cậu  Bartender ngó ý giới thiệu một chút.

 Lưu Thanh Bách không mặn không nhạt “ồ” lên một tiếng sau đó cũng đưa ánh mắt về sân khấu.

Không thể nào! Lưu Thanh Bách gần như điếng người khi nhìn thấy Trần Mỹ An. Dù có có thay đổi diện mạo, cách ăn mặc và cả khí chất thì anh cũng không thể nào nhìn lầm được. Hai mắt Lưu Thanh Bách lập tức đỏ ngầu, anh nắm chặt ly rượu đến mức xuất hiện vết nứt.

 Ngay khi Trần Mỹ An bước khỏi sân khấu Lưu Thanh  Bách nhanh chóng lao tới nắm chặt cổ tay cô lối đi. Trần  Mỹ An vì đau mà nhíu mày khó chịu ngước mắt nhìn ai

đang ở trước mặt mình.

Lúc về thành phố này cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ gặp lại anh chỉ không ngờ là nhanh như thế. Vết thương tưởng chừng đã ngủ yên trong lòng Mỹ An giờ lại mang mủ nhức nói. Nhưng có rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cố nhịn xuống tất cả mà thản nhiên nói:

“Anh có thể buông tay tôi ra không?”

Trong một khoảnh khắc anh đã mong người này không phải Trần Mỹ An, nhìn dáng vẻ từ trên xuống dưới chỗ nào cũng hở da lộ thịt của cô, anh càng tức giận xiết chặt tay cô.

“A.." - Trần Mỹ An than nhẹ một tiếng vì đau, cố dùng  hết sức đẩy Lưu Thanh Bách ra giải thoát cho cổ tay đang  bị hành hạ của mình - “Anh có bị điện không vậy?”

Lưu Thanh Bách nhìn cô bước lùi về sau tránh né mình, khóe môi lạnh lùng câu lên một nụ cười khinh bỉ:

bản chất ti tiện của mình rồi”

 Trần Mỹ An cười khổ nhìn anh, bốn năm trôi qua người đàn ông này vẫn khiến cô thất vọng như thế. Nhưng dù thể nào Mỹ An cũng chọn nuốt xuống hết bao uất ức này.

“Cảm ơn anh đã khen”  Lưu Thanh Bách không thể ngờ rằng một ngày cô sẽ  trả lời như thế với mình, nếu dáng vẻ tỏ ra đáng thương

lúc trước của cô làm anh chán ghét thì thái độ lúc này  càng khiến anh căm giận hơn.

 “Trần Mỹ An, cô rốt cuộc cũng chịu lộ mặt thật rồi,  uống cho công sức diễn kịch mấy năm qua, cô đúng là giỏi”

Trong lòng cô chua chát, chính ai đã khiến cô trở nên

như thế này, từ đầu đến cuối Mỹ An đối với Thanh Bách

đều là thật lòng thật lạ nhưng trong mắt anh cô luôn là kẻ  dối trá.

“Mục đích anh nói nhiều như thế để làm gì? sỉ nhục tôi sao? Anh thành công rồi đó, giờ phiền anh tránh ra, tôi còn phải biểu diễn tiếp”

“Trần Mỹ An!” - Thanh Bách gầm lên, hai tay tức giận nắm chặt thành quyền - “Cô thật sự hết thuốc chữa rồi, cô muốn bước lên trên đó dùng thân thể mua vui cho người khác đến vậy à?"

“Có gì không được sao?” - Cô nhướn mày nhìn Thanh Tùng khiêu khích.

Lưu Thanh Bách nghe đến câu này của cô thật sự không thể nhìn nổi nữa, lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Anh

cảm thấy ghê tởm người trước mắt, không thể tin được  chuyện anh đã từng chung sống vợ chồng với cô. Lưu Thanh Bách càng hận hơn là trong bốn năm qua đã có một vài khoảnh khắc anh còn muốn Mỹ An trở về.

Sau khi anh rời đi cô lập tức thở ra mấy hơi gấp gáp, tự đâm vào ngực mấy cái trấn an chính mình. Mỹ An gặp  lại Thanh Bách như con cá mắc lại lưỡi câu, chỗ nào cũng

đều là đau đớn nhưng cô biết ngoài mạnh mẽ lên thì không còn cách nào khác.



/418