Mộ Thiếu, Bà Xã Anh Lại Trọng Sinh Rồi

Chương 8: Từ nay là Mộ Tử (2)

/1695


Chương 8: Từ nay là Mộ Tử (2)

Mặc dù tang lễ đã kết thúc, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ chưa hạ xuống, ví dụ như bài vị lư hương, còn có hoa tươi do người phúng viếng đưa tới.

Mộ gia tuân theo lệ cũ, sẽ phải cúng tuần cho người đã mất, hình như là 7 ngày, 14 ngày, 21 ngày, cho đến tận ngày thứ 49, thắp xong một nén hương cuối cùng, mới có thể hoàn toàn bỏ đi những thứ trên linh đường.

Bạch Vi dâng hương cho Tô Tử trước.

Mộ Tử học theo, dâng lên ba nén hương.

Lúc rời đi có đi ngang qua phòng khách, cô nhìn thấy chồng của mình, Mộ Tắc Ninh.

Hình như anh ta đang mượn rượu giải sầu, một thân một mình ngồi trên ghế sofa, đổ từng chén từng chén Whisky vào trong miệng.

Đã từng là một người đàn ông phong thái nhẹ nhàng đẹp trai, giờ phút này đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt tiều tụy.

Mộ Tử nhìn khuôn mặt quen thuộc này, bước chân hơi chậm lại.

Bạch Vi đã đi rất xa rồi, hoàn toàn không biết con gái bị tụt lại ở phía sau.

Chiếc rèm tơ màu xanh sẫm rũ xuống bên cạnh cửa sổ thủy tinh, như tảo xanh dưới đáy hồ sâu thẳm, là nơi tốt có thể che giấu hoàn toàn bóng dáng của Mộ Tử.

Cô như một hồn ma, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm chồng của mình.

Cô đi ra ngoài nhận lại anh ta…

Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến cái chết của mình, có lẽ do một tay anh ta thúc đẩy, trái tim sẽ co rút đau đớn!

Cô không tin anh ta.

Dù lúc còn sống anh ta che chở cô chu đáo, nhưng sau khi cô chết, anh ta bỏ mặc một mình cô lẻ loi trơ trọi ở dưới lòng sông lạnh lẽo tối tăm không để ý tới, mặc kệ cô trương phềnh hư thối –

Cô nên hận anh ta!

Cảm xúc của Mộ Tử đột nhiên trở nên kích động, cô siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, muốn xoa dịu cảm xúc phẫn nộ oán hận này.

Trên lầu vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy, cô nhìn về phía tiếng động, ngoài ý muốn nhìn thấy một người… Vốn không nên xuất hiện ở nơi này.

Sao lại là cô ta?

Mộ Tử ngây ngẩn cả người.

Kiều Tĩnh Gia ôm hộp đựng đồ đi xuống lên, đi đến bên cạnh Mộ Tắc Ninh, nhẹ nhàng nói: “Tắc Ninh, em đã dọn dẹp gần hết di vật của chị Tô rồi, còn lại những phần tài liệu công việc này, em sẽ giao cho bộ phận hồ sơ của Viện kiểm sát, anh nhìn xem có còn món đồ riêng tư nào có cần giữ lại hay không.”

Mộ Tắc Ninh cầm ly rượu, không chút phản ứng với lời nói của Kiều Tĩnh Gia, cả người có vẻ ngơ ngác.

Kiều Tĩnh Gia than nhẹ một tiếng, đặt đồ trong tay xuống, cầm lấy chén rượu trong tay anh ta, “Đừng uống nữa, chị Tô ở trên trời có linh thiêng, cũng không muốn nhìn thấy anh như bây giờ…”

Mộ Tắc Ninh ngẩng đầu nhìn cô ta, khàn giọng hỏi: “… Có phải là em làm không?”

Sắc mặt Kiều Tĩnh Gia lập tức trắng bệch, đôi mắt ngập nước dịu dàng bắt đầu rơi lệ, “Anh nghi ngờ em? Em ở trong mắt anh lại là người như vậy sao?”

“Tĩnh Gia, thật xin lỗi…” Người đàn ông ôm cô ta vào trong ngực, giọng nói đau đớn, “Anh chỉ nghĩ mãi không hiểu, tại sao cô ấy phải… Vì sao…”

“Chị Tô là vì anh!” Nước mắt của Kiều Tĩnh Gia giàn giụa ôm lấy Mộ Tắc Ninh, “Chúng ta không thể làm uổng phí tâm huyết của chị ấy, nếu người bên ngoài biết chị ấy tự sát, thì sẽ không lấy được tiền bảo hiểm nữa!”

Mộ Tử nhìn cặp nam nữ đang ôm nhau trong phòng khách, hoàn toàn mơ hồ.

Lúc đầu cô cảm thấy hoảng sợ, sau đó cảm nhận được cảm giác khó chịu gần như là nhục nhã!

Một người là chồng của cô sớm chiều làm bạn.

Một người là đồng nghiệp kiêm trợ lý lâu năm của cô.

Hai người được cô tin tưởng ỷ lại, lại vào lúc cô mới chết đi không lâu, trắng trợn ôm nhau!

Đáng hận lúc cô còn sống lại không hề hay biết! Hình như cô đã bị hiện thực vô tình hung hăng tát cho một cái!

Kiều Tĩnh Gia dựa vào trong ngực Mộ Tắc Ninh khóc lóc kể lể: “Tắc Ninh, anh phải tỉnh táo lại, chị Tô làm như vậy hoàn toàn vì anh! Anh nhất định phải lấy được tiền bảo hiểm, giúp đỡ Mộ thị chuyển nguy thành an, chị Tô ở trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy vui mừng!”

Mộ Tắc Ninh đau khổ nhắm hai mắt lại, thì thào: “Là anh hại cô ấy…”

Mộ Tử nhìn thấy cảnh này, không biết nên nghĩ gì.

Cả người như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, ngay cả trái tim cũng rét lạnh.

Chồng của cô lại khinh địch tin tưởng Kiều Tĩnh Gia như vậy, cho rằng cô tự sát…


/1695