Mộ Thiếu, Bà Xã Anh Lại Trọng Sinh Rồi

Chương 7: Từ nay là Mộ Tử (1)

/1695


Chương 7: Từ nay là Mộ Tử (1)

Hai gò má Hứa Thi Hàm ửng đỏ, hơi xấu hổ.

Tuy mơ mơ màng màng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt xa hoa này, lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẹp trai xa lạ tự xưng là người yêu của cô ta, tất cả đều xinh đẹp như đang nằm mơ vậy.

Mộ Dung Thừa dùng con dao nhỏ cắt quả thanh long thành từng miếng, đặt trên chiếc đĩa tinh xảo.

“Ăn chút trái cây đi.” Giọng điệu của anh nhàn nhạt.

Hứa Thi Hàm cúi đầu nói được, vén một lọn tóc ra sau tai, cầm cái dĩa xấu hổ ăn hai miếng nhỏ.

Mộ Dung Thừa ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô ta, lông mày hơi nhíu lại, như thế đang đánh giá cái gì đó.

Hứa Thi Hàm không hiểu ý tứ sâu xa trong mắt anh.

Trên thực tế, cô ta vẫn cảm thấy Mộ Dung Thừa là lạ, tuy mỗi ngày đều đến thăm cô ta, ngoài miệng cũng tự xưng là bạn trai, nhưng thái độ với cô ta luôn lạnh lùng, dù thỉnh thoảng có chút dịu dàng, cũng chỉ là thoáng qua, khí chất… Có cảm giác vui giận thất thường.

Bị người ta nhìn chằm chằm lúc ăn như vậy rất không thoải mái, Hứa Thi Hàm đặt nĩa xuống, nhỏ giọng nói: “Không thèm ăn lắm, lát nữa em lại ăn…”

Mộ Dung Thừa không nói một cô nào nghiêm túc nhìn cô ta một lúc, đột nhiên cười nói: “Không thích ăn à? Không sao, lần sau mua thứ khác cho em.”

Hứa Thi Hàm ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại đột nhiên vui vẻ…

Rõ ràng hoa quả là do anh mua, rõ ràng là anh muốn cô ta ăn…

Hơn nữa, cô ta cũng không nói bản thân không thích ăn.

Ánh mắt Hứa Thi Hàm nhìn miếng thanh long trên đĩa sứ trắng, tươi mới, mọng nước.

Cô ta nghĩ thầm, có lẽ… Lần sau cũng không cần ăn nữa.

Tô Tử theo Bạch Vi trở về Mộ gia.

Nhà của Mộ gia nằm ở khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố Thanh Giang, là một căn biệt thự theo phong cách Châu Âu cổ điển, các cột trụ tầng tầng đối xứng cùng các bức tường trắng như tuyết với các đường cong trang trí vô cùng lãng mạn, lại không mất đi sự thanh lịch và sang trọng.

Cảnh cửa lớn bằng sắt hoa văn quấn nhanh từ từ mở ra, để lộ khung cảnh quen thuộc ở bên trong.

Bọn họ xuống xe ở cổng sân, người hầu trong nhà nhận lấy vali từ tay Bạch Vi, gọi: “Bà Bạch, cô Mộ Tử.”

Tô Tử lập tức cảm thấy hoảng hốt.

Đúng rồi… Bây giờ cô không còn là Thiếu phu nhân thanh danh hiển hách của Mộ gia nữa, mà là một đứa con gái nuôi không được chào đón, Mộ Tử.

Trở lại chốn cũ, thân phận lại thay đổi, thật sự khiến lòng người cảm khái.

Mộ Tử theo Bạch Vi đi vào bên trong.

Bọn họ không ở trong căn biệt thự lộng lẫy này.

Trong khu vườn hình bán nguyệt ở phía sau biệt thự, còn có một tòa nhà nhỏ, đó mới là chỗ ở của bọn họ.

Tòa nhà nhỏ tường trắng mái đỏ, bức tường bên ngoài được bao phủ bởi dây thường xuân xanh biếc, hòa làm một với khung cảnh trong vườn, có cảm giác phục cổ lại tươi mát.

Căn nhà như vậy, đặt ở bên ngoài cũng là một căn “Biệt thự” mà có rất nhiều người tích lũy tiền bạc cả đời cũng không mua nổi, nhưng ở Mộ gia lại không đủ đẳng cấp.

Sau khi vào cửa, một bên là phòng khách, bên kia là nhà ăn, phong cách trang trí vẫn tiếp nổi cảm giác Châu Âu phục cổ, nhưng lại thiếu chút xa hoa mạnh mẽ, nhiều chút điền viên thanh nhã.

Phòng ngủ ở trên tầng hai.

Trong của Mộ Tử được bày biện một bộ đồ dùng cho nhà bằng gỗ thông được chế tác thủ công, không được coi là đắt tiền, hơn ở chỗ phong cách cổ xưa tự nhiên, mang theo hương thơm gỗ thông nhàn nhạt.

Căn phòng được trang trí thoải mái dễ chịu ấm áp, Mộ Tử rất hài lòng.

Cô đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, phát hiện từ đây có thể dễ dàng nhìn thấy căn biệt thự ở phía trước, tầm mắt rộng mở.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, Bạch Vi tìm Mộ Tử.

“Những ngày qua con ở trong bệnh viện, không tham gia lễ tang của chị dâu con, lát nữa đi qua thắp nén hương cho chị dâu đi.”

“Ừm, cũng nên đi thắp nén hương.” Mộ Tử gặp đầu.

Dâng một nén hương, phù hộ bản thân lần này trọng sinh sẽ không uổng phí, có thù báo thù, có ơn báo ơn, tất cả mọi chuyện đều nên có cái kết thúc.

Cô nhìn căn biệt thự ở cách đó không xa: Hung thủ hại chết mình, ở ngay trong tòa nhà này…


/1695