Mộ Thiếu, Bà Xã Anh Lại Trọng Sinh Rồi

Chương 4: Anh trai độc miệng (2)

/1695


Chương 4: Anh trai độc miệng (2)

Bạch Vi lấy chiếc gương trang điểm tinh xảo ở trong túi, đưa cho Tô Tử.

Cuối cùng Tô Tử đã được nhìn thấy bản thân, cô không kịp đề phòng, sợ đến mức suýt thì bật dậy!

Suýt nữa tưởng là gặp quỷ!

Trên thực tế, Tô Tử cũng không có ấn tượng gì với ngoại hình của Mộ Tử.

Tuy đều sống trong Mộ gia, nhưng thân phận của Bạch Vi và hai đứa con rất tế nhị, ngoại trừ Mộ Dung Thừa vì sống trong nhà chính ở phía trước nên thường xuyên bắt gặp, Bạch Vi và Mộ Tử luôn sống trong căn nhà nhỏ ở đằng sau vườn, bình thường cũng không suất hiện.

Tô Tử chỉ nhớ mang máng, Mộ Tử này đã mười lăm mười sáu tuổi, là cô gái ở độ tuổi nổi loạn.

Thế nhưng nổi loạn đến mức nào, cũng đừng chà đạp khuôn mặt mình thành thế này chứ!

Mái tóc màu tìm! Đôi mắt đen đậm! Đôi môi màu đen! Lại thêm móng tay màu đen trên hai bàn tay – cả người cô như một ma nữ Gothic của hệ Hắc Ám vậy!

Quá kinh khủng!

“Sao mặt của con lại như vậy?!” Tô Tử phàn nàn kêu lên, tâm trạng rất khó chịu, bảo sao Mộ Dung Thừa lại muốn cô đi sửa mặt!

Bạch Vi giật mình, tưởng là con gái lại định làm ồn ào, vội vàng lấy một đống đồ vụn vặt ở trong túi ra, giải thích: “Đừng vội, đồ của mẹ đều ở đây, lúc vừa đưa con đến bệnh viện, phải đeo mặt nạ dưỡng khí để cấp cứu, cho nên mới lấy xuống, không bị mất đâu.”

Tô Tử vừa nhìn lại càng muốn khóc hơn!

Trong tay Bạch Vi là một đống khuyên tai đinh tai, còn có mấy chiếc nhẫn và hạt thép nhỏ, đó là khuyên lông mày và khuyên môi.

“Tử Tử đừng nóng vội, mẹ đeo lên cho con, đảm bảo giống y hệt trước kia.” Bạch Vi hiểu rõ tính tình tồi tệ của con gái, sợ cô tức giận, không ngừng dịu dàng xoa dịu.

Tô Tử vuốt đường kẻ mắt dày gần như kéo xuống hai má, chỉ cảm thấy tâm trạng của mình cũng đang tối đen nặng nề như đường kẻ mắt này.

“Mẹ, giúp con mua một lọ nước tẩy trang…”

Tô Tử trả chiếc kính nhỏ lại cho Bạch Vi, cô thật sự không muốn nhìn khuôn mặt này lần thứ hai.

Bạch Vi bị phản ứng của con gái làm cho mơ hồ.

Tẩy trang? Xưa nay Tử Tử không tẩy trang.

Mỗi sáng sớm sau khi Tử Tử rời giường, đều kiểm tra lớp trang điểm có bị nhòe hay không, nếu như nhạt đi, sẽ tô lai mấy cái, để đường kẻ mắt đậm hơn, tròng mắt sâu hơn, Bạch Vi sắp quên mất khuôn mặt vốn có của con gái rồi…

Tô Tử sa sút dùng chăn che kín khuôn mặt, nằm ngay đơ trên giường không hề nhúc nhúc, “Làm ơn, mẹ ơi… Nước tẩy trang…”

“… À, à! Được, mẹ đi mua ngay, con đừng khóc, mẹ sẽ về ngay.” Bạch Vi cầm túi lên, vội vàng đi ra ngoài.

Tô Tử vén chăn lên, im lặng nhìn Bạch Vi đi ra ngoài.

Cô sẽ khóc sao?

Ha ha, chẳng qua cô cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác thôi được không?

Sau khi Bạch Vi trở về, Tô Tử dùng nước tẩy trang lau mặt cả tám lần, cho đến khi khuôn mặt bắt đầu đau rát, Tô Tử mới bằng lòng bỏ qua.

Cuối cùng khuôn mặt đã được làm sạch, chỉ là lỗ khuyên ở đuôi lông mày và môi dưới sẽ vĩnh viễn ở lại đó, chỉ chờ thời gian để chúng lần nữa khép lại…

Không thể không nói, tuổi trẻ thật sự rất tốt, Mộ Tử giày vò khuôn mặt như vậy, lại không thấy cô ấy mọc mụn hay bất kì thứ gì.

Cô gái trong gương non nớt và thuần khiết, có một đôi mắt đen láy trong veo như nai con, đuôi mắt hơi cong lên mang theo sự quyến rũ trời sinh, là một người đẹp hiếm có.

Tô Tử sờ mặt mình cảm khái: Tuổi trẻ là mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất.

Lần này trọng sinh, cô trực tiếp trẻ lại mười tuổi, biến thành cô gái ở độ tuổi mười sáu như hoa nở.

Tô Tử nhìn chăm chú khuôn mặt non mịn trắng như tuyết ở trong gương, trong đầu lại hiện ra một khuôn mặt khác – khuôn mặt của cô ở dưới nước sông, thối rữa đến hoàn toàn thanh đổi, kinh dị, xấu xí.

Cô nghĩ: Có một số món nợ, nên đòi lại thật tử tế rồi.


/1695