Mị Sát

Chương 70 - Chương 51

/77


Edit: Chickenliverpate

Sắc mặt Ly Chi lập tức thay đổi, lùi về sau theo bản năng, cả người dán lên cửa xe: Mày. . . . .

Anh Túc chậm rãi thu lại nụ cười, trên mặt khôi phục dáng vẻ nhu nhược, không chịu đựng được ức hiếp, cụp mắt xuống, dịu dàng nói: Hy vọng chị Ly Chi đi đường bình an. Anh Túc không tiễn xa được.

Sắc mặt Ly Chi miễn cưỡng trấn định lại, cất giọng căm hận: Tao thấy mày điên thật rồi!

Anh Túc hờ hững, lui về phía sau hai bước, nhìn Ly Chi bị vệ sĩ nửa xô nửa đẩy vào trong xe, cửa xe cũng nhanh chóng đóng lại, chiếc xe màu đen khẽ khởi động, rồi tăng tốc lướt đi thật xa.

Hồi tưởng lại mười năm chung sống với Ly Chi, cho dù cẩn thận lục lọi ký ức như thế nào, cô cũng không tìm ra được dù chỉ một lần hai người thật sự nói cười ríu rít, cả gia đình vui vẻ .

Từ lần đầu tiên Anh Túc gặp gỡ Ly Chi, hai người đã bắt đầu kết thù. Cái ngày quản gia dắt Anh Túc đến vườn hoa tìm Sở Hành, trên đường gặp phải Ly Chi, thì trên tay Anh Túc đang cầm hai trái sung mềm thơm ngọt. Khi quản gia cất giọng khàn khàn giới thiệu: Tiểu thư Anh Túc, đây là tiểu thư Ly Chi thì trong mắt cô, Ly Chi chẳng qua chỉ là một tiểu thư xinh đẹp trầm tĩnh, quen sống trong an nhàn sung sướng.

Khi đó Anh Túc cũng chưa lo lắng quá nhiều việc, cũng không nghĩ đến mình mới vừa thay thế địa vị của Ly Chi, cho dù cô có làm gì với Ly Chi, thì trong mắt Ly Chi và những người khác, cũng chỉ nhìn thấy vẻ kiêu căng ngạo mạn của một người từ trên cao nhìn xuống. Anh Túc chỉ đứng đó, quan sát Ly Chi và bị cô ta quan sát, ngoan ngoãn gọi một tiếng chị Ly Chi, sau đó liếc nhìn hai trái sung ưa thích trong tay, cố nén đau thương, đưa cho cô ta một trái, nói: Cho chị nè.

Ly Chi liếc nhìn cái thứ ướt ướt dơ dơ trên tay cô, rồi khẽ nhíu mày không dễ dàng nhận ra, cuối cùng vẫn nhận lấy, mỉm cười, lễ phép nói cảm ơn. Anh Túc cho rằng cô ta chê ít, lại cố nén đau thương, đưa cho cô ta trái còn lại, rồi nói: Em vẫn còn nè. Chị cầm hết đi.

Khi đó ở một chỗ trong phòng khách của Sở Hành, trên khay trà cũng chỉ còn lại một trái, là Anh Túc suy tính đến vấn đề tôn kính, nên đã đặc biệt chừa lại cho Sở Hành. Anh Túc cầm bằng cả hai tay, đôi mắt lấp lánh mong đợi nhìn Ly Chi, Ly Chi hơi do dự, nhưng cũng nhận lấy trái sung còn lại, nói cám ơn thêm lần nữa, lễ nghi không chê vào đâu được. Anh Túc nhìn cô ta dần dần đi xa không hề quay đầu lại, bóng lưng khoan thai thanh lịch mà cô không thể bì kịp, càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, cứ đứng đó nhìn không chớp mắt. Cho đến khi thấy Ly Chi đi khá xa, bất ngờ vung tay lên, ném mấy trái sung mà cô vừa mới cho vào trong bụi hoa bên đường.

Đến khi vào vườn hoa, nhìn thấy Sở Hành đang nhâm nhi ly trà trên tay, sau khi anh đặt ly trà xuống bàn thì một phát lao vào trong ngực anh. Quan sát thấy mấy trái sung dập nước trong tay Anh Túc, anh rút khăn lau từng ngón tay cho cô. Sở Hành cười nói: “Mặt mày suy sụp đến mức này, ai chọc em?

Anh Túc vùi mặt vào trong ngực anh, ôm chặt hông anh, rầu rĩ nói: Có người không thích em.

Sở Hành ôm cô cười hỏi: Hửm? Ai không thích em?

Anh Túc ngẩng mặt lên, nói: Chị Ly Chi không thích em.

Chuyện sau đó nữa, Anh Túc cũng từ từ mơ hồ không nhớ nổi. Chỉ nhớ rõ vẻ mặt Sở Hành lúc đó, trong dịu dàng lại có chút buồn cười, anh nói chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi, rồi vuốt tóc cô, thuận miệng dỗ dành đôi ba câu.

Có lẽ người lớn đều cho rằng kết thù của mấy đứa con nít chỉ như một cái nút thòng lọng, nhẹ nhàng rút lại, cũng có thể dễ dàng tháo ra. Đều không đáng bận tâm. Chỉ có bản thân Anh Túc và Ly Chi mới hiểu, cả hai người bọn họ đều không phải là người rộng lượng gì đó. Mỗi một lần kết oán đều là một lần bế tắc.

Đấu đá lẫn nhau cũng không theo thời gian mà biến mất, ngược lại giống như băng đóng dày ba thước, càng lúc càng không thể hòa giải. Càng về sau, từ chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn, hầu như đều muốn phân cao thấp thắng thua. Về phần đến cùng là vì cái gì, có lẽ ngay cả bản thân Ly Chi và Anh Túc cũng không biết được, hơn nữa cũng không buồn để ý.

Anh Túc đứng nhìn hình dáng chiếc xe dần dần mất hút, mới kéo áo khoác lại cho ấm, rồi từ từ đi trở vào. Buổi sáng mùa đông, sắc trời âm u lạnh lẽo, hoang tàn như tàn tro, Anh Túc đi chưa được vài bước, tuyết đã bắt đầu rơi.

Cô giống như hoàn toàn không phát giác, mặt lạnh như tiền, bước chân thong thả, mí mắt cũng không nâng lên. Có người từ đằng xa đi tới, nhìn thấy cô, liền cất tiếng gọi Tiểu thư Anh Túc , sau đó đứng thẳng người, tránh sang một bên. Anh Túc cũng không gật đầu, càng giống như không nghe thấy, chỉ từ từ bước qua. Nhìn từ phía sau, bóng dáng màu đỏ mỏng manh đơn độc trong tuyết trắng, có vẻ cứng rắn quật cường, giống như được bao bọc bởi một lớp vỏ bảo vệ kiên cố, không thứ gì có thể xâm nhập.

Đến tối, Lộ Minh tới. Đợi dưới lầu một lúc vẫn không thấy bóng dáng Sở Hành. Đến khi không nhịn được đi lên lầu, thì bị quản gia không biết từ đâu bất ngờ xuất hiện lôi ngược trở lại.

Quản gia vừa kéo tay vừa nói: Trợ lý tổng giám đốc Lộ chờ nãy giờ chắc mệt rồi nhỉ? Không bằng ngồi xuống uống một tách trà đi.

. . . . . . Lộ Minh nhìn ông, thành khẩn nói. Mỗi lần tôi tới ông đều bảo tôi uống trà uống trà, ông có thể đổi một trò khác không?

Quản gia ung dung nói: Thật ra thì còn có cháo cá, chỉ có điều nó được chuẩn bị cho tiểu thư Anh Túc. Trợ lý tổng giám đốc Lộ dám uống sao?

. . . . . . Lộ Minh không thèm để ý đến ông, trực tiếp xông lên lầu. Xông hai lần vẫn không thành công, đều bị quản gia cứng như thép này vững vàng níu lại. Lộ Minh vừa quay đầu, quản gia liền chỉ về hướng phòng ngủ, nhướng mắt nói: Trước khi Trợ lý tổng giám đốc Lộ đến, thiếu gia đi vào hai lần, đều bị đẩy ra ngoài. Khi Trợ lý tổng giám đốc Lộ tới, thiếu gia mới vừa đi vào lần thứ ba. Đến bây giờ cũng đã được một lúc rồi, ai biết tình hình bên trong như thế nào. Nếu 10' nữa vẫn chưa ra, thì Trợ lý tổng giám đốc Lộ hãy đến gõ cửa cũng không muộn.

Quản gia




/77