Mị Sát

Chương 68 - Chương 49

/77


Edit: Chickenliverpate

Anh vừa dứt lời, Anh Túc quay mặt sang nhìn anh một cái. Bị Sở Hành bắt gặp, làm ra tư thế muốn ném cây bút lông trở lại, theo bản năng, Anh Túc nhắm mắt trốn vào trong chăn, sau một lúc lâu, phát hiện chẳng có chuyện gì xảy ra, vừa mở mắt, Sở Hành đã dùng một tay nâng cằm cô lên, bật cười nhìn cô.

Anh Túc nhất thời tức giận, cầm gối ôm ra sức ném liên tục về phía Sở Hành. Sở Hành tiện tay bắt được hai cái, nhưng không thèm tránh cái thứ ba, nhìn nó đập vào người mình. Anh Túc vừa định ném cái thứ tư, thì Sở Hành chậm rãi nói: Đập vào người không đau.

Trong ánh mắt Anh Túc thật sự đã bùng lên hai ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, cô chụp lấy bình hoa lưu ly trên đầu giường, giơ thật cao qua đỉnh đầu, chuẩn bị quăng vào Sở Hành. Sở Hành lập tức tiến hai bước về phía trước, ôm chặt lấy cô từ phía, Anh Túc hung hăng thúc cùi chỏ về phía sau, Sở Hành rên lên một tiếng, cau mày cười cười thương lượng với cô: Cái này nện vào người thì đau quá. Vẫn là ôm gối đi?

Anh Túc tránh thoát không thành, lại nhớ ra bên cạnh còn có một Lộ Minh đang đứng, ánh mắt đen láy, sắc bén chuyển sang nhìn như đục khoét xương cốt của Lộ Minh. Hai chân Lộ Minh mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, vội vàng nói: Tôi...tôi...tôi còn có chuyện! Tôi đi ngay đây!

Lộ Minh vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng ngủ, cuối cùng vẫn không quên đóng cửa lại. Anh Túc đợi không còn động tĩnh gì, thấy Sở Hành vẫn không buông tay, càng lúc càng mất kiên nhẫn, hung hăng đá anh một cước. Sở Hành bừng tỉnh, tăng thêm chút sức lực, ngay sau đó liền đè cô xuống giường.

Anh Túc nhíu chặt lông mày, không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi anh. Vì vậy mà nút áo ngủ lập tức bung ra, cảnh đẹp trước ngực như ẩn như hiện. Sở Hành liếc mắt một cái, hơi khựng lại, liền bị Anh Túc bắt được cơ hội tung cho một cước.

Anh nhéo một cái không nặng không nhẹ vào chiếc eo thon thả mềm mại của cô, trầm mặt nói: Đừng lộn xộn.

Sau khi Anh Túc kịp phản ứng, thì cả xương cốt đều cứng ngắc.

Cô ngẩng đầu, chiếc cằm xinh xắn hếch lên, nhìn anh với cặp mắt đề phòng. Mặc dù không mở miệng, nhưng trong mắt đầy ẩn ý cảnh cáo 'anh mới đừng có lộn xộn'.

Sở Hành cười khẽ, chống tay, từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi cô. Lướt nhanh như một cái lông vũ, chạm một cái liền tách ra.

Khi anh cúi người xuống một lần nữa, thì Anh Túc quay đầu sang hướng khác.

Sắc mặt của cô vẫn lạnh lùng, không một chút biến hóa. Hai cơ thể kề sát vào nhau. Sở Hành nhìn cô một lát, Anh Túc vẫn tiếp tục ngoan cố, từ chối nhìn đến biểu cảm trên gương mặt anh.

Sở Hành vuốt ve mái tóc cô, khẽ gọi: Anh Túc.

Anh Túc vẫn không chớp mắt, thờ ơ hờ hững. Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió rít nhè nhẹ bên ngoài cửa sổ. Một lúc sau, cô vươn tay, đẩy anh ra. Cuốn mình vào trong mền, hai mắt nhắm nghiền.

Đến buổi chiều ngày hôm sau, đứa con út của Lương Thiên Thành đã bị đưa vào trong Sở gia.

Trong đám con cái của Lương Thiên Thành, đây là đứa con trai được ông ta yêu thương nhất. Cũng bởi vì được nuông chiều từ bé, mà mười mấy năm qua, tính tình cũng trở nên mềm yếu không có chủ kiến, không sinh ra nửa phần tập tính khát máu của hắc đạo. Mặc dù được Lương Thiên Thành tăng thêm rất nhiều bảo vệ chặt chẽ, đến thời điểm nên đơn độc thì vẫn rơi vào đơn độc, nên lúc bắt cóc vẫn bị trói lại bắt đi.

Lộ Minh nhanh chóng báo cáo cho Sở Hành người đã được đưa tới, Sở Hành cũng không có ý định liếc nhìn một cái. Chỉ bình thản phân phó: Cách mỗi nửa tiếng, cắt một ngón tay đưa đến thành phố T. Sau khi hết mười ngón tay, thì hãy đưa đầu người qua cho Lương Thiên Thành.

Yên Ngọc từ bên trong phòng ngủ khám bệnh cho Anh Túc đi ra, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người bọn họ, lười biếng dựa vào khung cửa cười một tiếng, tán dương: Bởi vì đứa con gái thứ ba mà giết đứa con bảo bối nhất, coi như có thể bảo vệ được Ly Chi, thì tình cảm cha con mà Lương Thiên Thành dành cho cô ta còn sót lại bao nhiêu. Thủ đoạn mượn đao giết người của thiếu gia Sở dùng rất tốt. Tôi thấy anh vẫn nên hành sự nhẹ nhàng hơn một chút đi,




/77