Mị Sát

Chương 66 - Chương 47

/77


Edit: Chickenliverpate

Sau khi nói xong, Lộ Minh mới phát giác câu này còn muốn tìm đường chết hơn câu vừa rồi, Lộ Minh há hốc miệng, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió âm u lạnh lẽo quét qua.

Anh ta cố gắng vớt vát: Thật ra thì, thật ra thì nhìn cũng không có gì. . . . . . Rất cái gì đó, nhìn thật đẹp mắt, rất phù hợp với phong thái đương gia lạnh lùng của ngài. . . . . .

Lộ Minh càng nói càng cảm thấy sai sai, ấp a ấp úng, chống lại ánh mắt bình tĩnh đến khủng bố của Sở Hành. Lộ Minh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng dày thêm một lớp, lập tức ngậm miệng lại.

Sở Hành lạnh lùng hỏi: Chuyện bên trong kho lạnh đã tra ra chưa?

Lộ Minh phục hồi tinh thần, điều chỉnh lại toàn bộ sắc mặt, nghiêm túc nói: Đã tra ra được.

Anh ta ngừng một lát, mới đưa vật đang cầm trong tay cho Sở Hành, nhỏ giọng nói: . . . . . . Là Ly Chi và người của mình làm.

Ánh mắt Sở Hành bất động, nhưng đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Lộ Minh thận trọng nhìn sắc mặt của anh, rồi nói tiếp: . . . . .Vệ sĩ tham gia cùng Ly Chi đã bị bắt vào trong nhà giam rồi, ban đầu không chịu nói, nhưng sau khi dùng một chút thủ đoạn, đã khai nhận không giấu giếm. Tối ngày hôm qua Ly Chi đã đi Tây Nam, tôi đã gửi thông báo gọi cô ấy nhanh chóng trở về, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa hồi âm.

Sở Hành chậm rãi nói ra: Cô ta đi Tây Nam làm gì?

. . . . . Nhưng cô ấy nói với tôi là ngài sai cô ấy đi . . . . . . Lộ Minh nói được một nửa, trong lòng kinh hãi, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hành, nghẹn ngào yên lặng.

Gương mặt Sở Hành không chút thay đổi, lạnh lùng phân phó: Cho người lôi cô ta về.

. . . . . . Vâng

Lộ Minh cúi đầu đáp một tiếng, nhìn Sở Hành ném văn kiện qua một bên, sải bước ra khỏi phòng sách.

Tư lao của Sở gia so với nhà giam của địa phương thì hiểm ác tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.

Ở chỗ này giết chết một người, so với nghiền nát một con kiến thì không khó khăn lắm. 7h sáng mỗi ngày, đều có một thi thể xanh đỏ lẫn lộn được khiêng ra ngoài. Không phải bởi vì bị thẩm vấn tra khảo đến chết, mà do những cuộc ẩu đả tàn khốc trong cùng một nhà giam gây ra. Chưa từng có người nào ngăn cản, ngược lại còn cổ vũ. Trước kia Anh Túc có chủ trì một cuộc thẩm vấn, trước mặt là hai người biện bạch đối chọi nhau ầm ĩ suốt hai tiếng đồng hồ vẫn không có kết quả, tiện tay đẩy một bộ trà cụ bằng gốm sứ cao cấp xuống mặt đất.

Chờ đến khi phòng thẩm vấn yên tĩnh lại, cô mới thờ ơ mở miệng: Hai người các anh, cùng đánh một trận. Không giới hạn một bộ phận nào trên cơ thể. Người nào bị đánh chết trước, tôi sẽ nhận định ai là thủ phạm. Nếu một trong các người không chịu ra tay, vậy thì đồng nghĩa với âm thầm thừa nhận ngộ sát người khác. Dựa theo gia quy của Sở gia mà xử trí.

Cô nói xong, chậm rãi lướt nhìn hai người một lượt, rồi lạnh lùng nói: Bây giờ, bắt đầu.

Ngày đó về sau, quả nhiên một trong hai người sống sờ sờ trước mặt Anh Túc bị đánh tới thất khiếu chảy máu mà chết. Sau đó chuyện này đến tai Sở Hành, lập tức phái người gọi Anh Túc vào phòng sách. Anh Túc đợi anh chất vấn xong, trầm mặc một lúc, rồi không đồng ý cãi lại: Chết thì chết, có gì lớn chứ.

Ngày đó cô vốn đang ở trường đua cưỡi ngựa, lúc chạy tới phòng sách vẫn còn đang mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa bó sát màu hồng chưa kịp thay ra. Nói năng hùng hồn đứng trước mặt Sở Hành, thân hình linh hoạt hiên ngang. Hai hàng lông mày xinh đẹp bức người nhướng lên. Sở Hành nhìn thấy liền khựng lại trong chốc lát, mới trầm giọng dạy dỗ: Em nói lại lần nữa cho anh nghe thử xem?

Em có gì không dám nói chứ? Sở gia nuôi thể loại sát thủ như vậy, ngày nào không phải lo lắng đề phòng? Có mấy người có thể chân chính chịu đựng đến ngày rửa tay gác kiếm? Sớm muộn gì cùng bị đồng bọn phản bội, bị cấp trên xử tử, bị kẻ thù đuổi giết. Nếu sớm cũng chết, muộn cũng chết, dù sao trong thời gian này khác biệt chính là anh ta thu nhiều hơn mấy cái mạng của người khác, có chết hay không thì có gì ghê gớm đâu? Chết như thế nào thì có gì to lớn chứ? Dù sao hai người kia người nào còn sống cũng không có gì khác.

Cô chắp tay sau




/77