Mạnh Như Ký

Chương 53 - Trản Diệp

/83


Nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng lúc tỉnh dậy, Mạnh Như Ký cảm thấy cổ tay hơi ngứa.

Cúi đầu xuống nhìn, phát hiện vòng hoa trên tay lúc "thành thân" hôm qua vẫn chưa tháo, bây giờ cánh hoa đã héo, rơi xuống, chỉ còn lại cành trơ trụi, vòng thành một vòng trên cổ tay nàng.

Mạnh Như Ký nâng tay muốn gỡ cành cây xuống, nhưng nàng không ngờ, lúc muốn dứt đứt cành cây, cành cây lại phát ra một luồng ánh sáng kỳ lạ...

Không đứt?

Lẽ nào có ai thi triển thuật pháp trên đó?

Mạnh Như Ký hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Mục Tuỳ ở một bên, chỉ thấy Mục Tuỳ đang đứng cạnh nàng, sửa sang y phục của mình, còn thứ trên cổ tay trái của hắn, chính là vòng cây giống Mạnh Như Ký.

"Ngươi." Mạnh Như Ký nói: "Có phải đã làm gì đó trên vòng hoa của ta không?"

Mục Tuỳ sửa lại tay áo, liếc Mạnh Như Ký một cái, không mặn không nhạt nói: "Không phải là lễ vật tân hôn mà phu nhân tặng vi phu sao. Tất nhiên phải bảo quản cho tốt."

Vẫn thói kỳ quặc quen thuộc, vẫn rất chọc tức người khác, Mạnh Như Ký miệng cười tâm không cười phản bác hắn: "Lễ vật tân hôn thì đeo lúc tân hôn là được, mau tháo xuống cho ta."

"Không tháo được."

"Tại sao?"

"Vì sử dụng thuật pháp rồi."

"Vậy thì giải!"

"Thuật pháp này, không thể giải."

Sắc mặt Mạnh Như Ký sụp đổ, nàng cũng đứng lên, nhìn chằm chằm Mục Tuỳ: "Ngươi có ý gì?"

Vẻ mặt Mục Tuỳ vẫn nhàn nhạt: "Ý trên mặt chữ. Lễ vật tân hôn mà ngươi tặng, ta đã thi triển thuật pháp, ngươi và ta, đều đừng mong tháo xuống."

Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ, ngẫm nghĩ một hồi: "Ngươi sẽ không làm chuyện vô nghĩa, đưa ra lý do thì ta cũng lười tranh cãi với ngươi."

Mục Tuỳ nhướng mày, có chút bất ngờ. Hắn quan sát Mạnh Như Ký, trầm giọng nói: "Thành Trục Lưu có biến, chúng ta phải đến thôn làng xung quanh trước, nhưng tình hình khó đoán, ta và con thỏ không tiện trực tiếp lộ mặt."

Mạnh Như Ký đoán: "Cần ta đi thăm dò trước?"

Mục Tuỳ gật đầu: "Thuật pháp này có thể cho ta biết vị trí của ngươi, liên lạc với ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cũng có thể đến ngay lập tức."

Mạnh Như Ký nghe vậy liền bật cười chế giễu, vỗ túi tiền bên hông: "Ta có tiền, xảy ra chuyện gì được. Ngươi nhất quyết không chịu hoà ly, vậy chúng ta chính là người cùng một thuyền, vị trí thành chủ thành Trục Lưu của ngươi liên quan đến tiền mua mạng của ta. Vòng tay này, ta nhận. Có điều..."

Mạnh Như Ký nâng tay, bẻ mấy cái gai chọc vào tay khiến nàng ngứa, sau đó dùng gai đâm vào mu bàn tay Mục Tuỳ.

Không đau, ngưa ngứa, có chút mạo phạm, nhưng cũng... khiến Mục Tuỳ cảm thấy Mạnh Như Ký... có chút...

Đáng yêu...

Vô cớ...

Mục Tuỳ nhìn Mạnh Như Ký, Mạnh Như Ký cũng ngẩng đầu nhìn hắn: "Lúc ngươi thi triển thuật pháp, không thể bỏ gai đi giúp ta sao? Không gai tay à?"

Hắn không cảm thấy gai tay.

Da trên cổ tay đã sớm quen với chút vết thương nhỏ này, nhưng bây giờ, được Mạnh Như Ký nhắc, hắn lại cảm thấy vòng cây trên cổ tay bắt đầu ngưa ngứa.

Mục Tuỳ nâng tay cầm vòng cây trên cổ tay, sờ trái sờ phải, làn da trên cổ tay và lòng bàn tay lập tức bị cọ cho đỏ lên, nhưng gai trên vòng cây đều đã bị bẻ hết.

Mạnh Như Ký nhìn mà hít vào một ngụm khí lạnh, nghe Mục Tuỳ hỏi: "Phu nhân cũng cần vi phu giúp?"

"Không cần, quan tâm ngươi đi." Mạnh Như Ký tự bẻ hết gai trên vòng cây, mỗi lần nàng bẻ một cái, Mục Tuỳ liền cảm thấy da trên mu bàn tay vừa bị nàng đâm hơi ngứa.

Mục Tuỳ quay đầu đi, vuốt vạt áo phẳng lì, định bước đi, Mạnh Như Ký chợt gọi hắn lại: "Đợi chút." Nàng quay đầu hỏi Mục Tuỳ: "Ngươi thi pháp là dùng tiền Diệu Diệu cho ta đúng không?"

Đối diện với câu hỏi, Mục Tuỳ bình tĩnh đáp: "Tiền chung, phu thê cùng hưởng, ta dùng, thì có sao?"

"Không sao." Mạnh Như Ký bĩu môi: "Dùng thì được, nhưng tiền phải để chỗ ta. Không phải không muốn cho ngươi dùng, chủ yếu là sợ ngươi phung phí." Nàng nói rồi quan sát những chỗ có thể giấu tiền ở túi áo và eo Mục Tuỳ: "Ngươi trả lại rồi chứ?"



Câu hỏi rất khiến người khác cạn lời, hắn không nên đáp, nhưng vẫn mở miệng, nhìn Mạnh Như Ký: "Ngươi soát thử xem?"

Mạnh Như Ký cười giễu: "Nếu câu này không phải do ngươi nói, ta còn nghi ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta đấy." Nàng cúi đầu áng chừng số tiền trong túi: "Quỹ chính ở đây, nếu ngươi muốn giấu chút quỹ đen thì cứ giấu, ta cũng không hẹp hòi thế."

Nói rồi, ở phía xa, con thỏ kéo xe và Diệp Xuyên hái quả đã quay về.

Mạnh Như Ký vẫy tay: "Trên đường vừa đi vừa ăn đi."

Mục Tuỳ nhìn theo bóng lưng Mạnh Như Ký, gãi mu bàn tay của mình, sau đó bước theo.

Bốn người, lại khởi hành.

Theo chân Mục Tuỳ, mấy người đến được một thôn cạnh thành Trục Lưu, mặc dù nói là thôn, nhưng quy mô không kém thị trấn mà Mạnh Như Ký làm công lúc mới tới vùng đất Vô Lưu.

Lúc ở ngoài thôn, con thỏ và Mục Tuỳ sợ người khác nhận ra nên đã đội mũ và che khăn, cố gắng không để lộ mặt.

Để phối hợp với bọn họ, Mạnh Như Ký và Diệp Xuyên cũng lặng lẽ đội mũ lên, có điều càng đến gần thôn, mấy người càng cảm thấy không ổn.

Trên con đường đến thôn, người ít, xe ngựa cũng ít, thôn nhỏ phía trước cũng rất yên tĩnh, như thể không có người ở.

Đến khoảng cách thích hợp, Mạnh Như Ký chủ động bảo mọi người dừng, sau đó nói với Mục Tuỳ: "Chúng ta đến phía trước thăm dò, các ngươi ở đây đợi ta, có chuyện thì dùng thuật pháp của ngươi liên lạc với ta."

Mục Tuỳ gật đầu, vốn tưởng Mạnh Như Ký sẽ đi, nào ngờ nàng lại xoay người, lấy ra hai bạc trong túi tiền đặt vào tay Mục Tuỳ: "Cho ngươi thêm chút quỹ đen, lỡ bị phát hiện thì chuồn trước đi."

Mục Tuỳ ngẩn người, ngay khi Mạnh Như Ký rút tay về, hắn nhất thời siết tay, nắm lấy tay Mạnh Như Ký.

Mạnh Như Ký hơi buồn cười: "Phu quân, không cần lưu luyến như vậy. Đậu Xanh Nhỏ mà Diệu Diệu để lại ta mang theo bên người rồi, không lo có chuyện. Yên tâm." Nàng rút khỏi tay Mục Tuỳ, vỗ vỗ lòng bàn tay hắn, sau đó đưa Diệp Xuyên xoay người rời đi.

Mục Tuỳ nhìn bóng lưng Mạnh Như Ký đi xa, con thỏ ở bên cạnh định nói rồi thôi vài lần, cuối cùng nói: "Thành chủ ca ca, có phải đối với nữ nhân xấu xa này, người thực sự..."

Mục Tuỳ quay đầu, nhàn nhạt liếc con thỏ một cái.

Con thỏ hoảng sợ, lập tức cúi đầu nhận sai: "Là ta nói láo! Không nên hỏi nhiều! Thành chủ ca ca đừng phạt ta!"

Nhận sai một hồi cũng không nghe thấy tiếng Mục Tuỳ, con thỏ lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Mục Tuỳ vẫn đang nhìn về hướng Mạnh Như Ký rời đi, đáp lại một câu: "Nàng ấy không xấu."

Con thỏ: "Hả?"

Không giận vì nó cả gan phạm thượng, giận vì nó mắng nữ nhân xấu xa?

Thành chủ ca ca...

Trong lòng con thỏ nhất thời thắt lại, đôi mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, chỉ cảm thấy lo lắng: "Thành chủ ca ca, người thật hồ đồ!"

Mục Tuỳ lại chán ghét liếc con thỏ một cái: "Bớt nói linh tinh, lau sạch nước mắt, theo ta đi xung quanh kiểm tra."

"Ồ... nhưng... chúng ta không cần lén lút hành động sao? Lỡ gặp người khác, bị phát hiện thì làm sao?"

"Không cần lo người khác." Trong tay Mục Tuỳ cầm hai bạc, bên trên có ánh sáng trận pháp chuyển động: "Nơi này không người, chỉ là, khí tức không ổn."

Con thỏ ngẩn người, gật đầu, lập tức nghiêm mặt đi theo.

Mạnh Như Ký và Diệp Xuyên đi đến con đường lớn nhất trong thôn, nhìn ra được ngày thường con đường này có rất nhiều người buôn bán. Nhưng bây giờ lại vắng hoe.

Hai bên đường, nhà nào cũng đóng kín cửa, chỉ có một nơi giống khách trạm mở hé cửa. Mạnh Như Ký gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa vào.

Nào ngờ hành động này lại doạ ông chủ bên trong sợ chết khiếp: "Hết tiền rồi! Thực sự hết tiền rồi! Các đại nhân đừng cướp của chúng ta nữa!"

"Ta không tới cướp."

Mạnh Như Ký mở miệng, ông chủ bên trong thấy người tới là một cô nương và một thị tùng đần đần liền thở phào: "Các ngươi sao thế, sao vẫn dám đến thành Trục Lưu? Chúng ta đang định tìm cơ hội trốn đi đây."

Mạnh Như Ký thăm dò: "Tại sao? Vì thành chủ mới lên của thành Trục Lưu sao? Hắn cướp bóc tiền bạc của các ngươi đến mức này rồi? Mới có mấy ngày?"

Ông chủ nặng nề thở dài: "Đúng vậy, mới có mấy ngày... Ngày nào cũng có thị vệ của thành Trục Lưu đến cướp tiền của chúng ta... Không đưa thì sẽ đánh đập chúng ta... Ài, trước đây bọn họ chưa từng như vậy, bây giờ không biết tại sao, người nào người nấy hung hãn tàn ác, rất đáng sợ... Nếu biết sau khi Thiên Sơn Quân đi, thành Trục Lưu sẽ biến thành thế này, ta đã lập tức chuyển đi sau khi Thiên Sơn Quân rời đi rồi..."

Nghe ông chủ lảm nhảm, Mạnh Như Ký chỉ thấy kỳ lạ: "Lúc Thiên Sơn Quân còn ở đây, thành Trục Lưu đã lập quy tắc, quân sĩ bên dưới đều rất tốt, tại sao vừa đổi thành chủ là quân sĩ lại đổi tính như vậy? Không ai phản đối thành chủ mới sao?"



Ông chủ lắc đầu: "Không biết, ta chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy trên người bọn họ có khí tức rất lạ, nhưng ta cũng không dám nhìn nhiều. May là chỗ chúng ta ở ngoài thành Trục Lưu, bây giờ không biết tình hình trong thành còn thế nào nữa."

Mạnh Như Ký nghe vậy liền nhìn Diệp Xuyên bên cạnh: "Tâm tính thay đổi khí tức kỳ lạ, ta nghe hơi quen."

Diệp Xuyên cũng nghiêm mặt, tiếp tục hỏi: "Cảm phiền hỏi thêm một câu, thành chủ mới lên, ông từng nhìn thấy chưa?"

Ông chủ lắc đầu: "Chưa từng nhìn thấy, có điều... hình như từng nghe nói đến tên hắn..."

Trong lúc ông chủ suy nghĩ, ngoài khách trạm, một trận gió chậm rãi thổi vào, trộn lẫn với khí tức đen. Mạnh Như Ký lập tức nhạy cảm nhận ra không ổn, nàng quay đầu, nhìn phía sau...

...

Ở bên khác, phía ngoài thôn, đồng ruộng không một bóng người, lúa ngô phát triển mạnh mẽ, có thể thấy cách đây không lâu vẫn còn người chăm sóc.

Mục Tuỳ nhìn quanh, trận pháp từ đồng bạc trong tay không ngừng phát ra ánh sáng. Đột nhiên, ánh mắt Mục Tuỳ dao động, nhìn về đầu kia cánh đồng, chỉ thấy xa xa có một nam tử y phục rách rưới đột nhiên nhảy lên: "Thành chủ!"

Hắn ta gọi rất to.

Con thỏ đứng sau Mục Tuỳ cũng bị doạ cho nhảy dựng: "A! Thần Sa!"

"Im lặng." Mục Tuỳ quát, hai người kia lập tức ngậm miệng.

Thần Sa nhếch nhác chạy tới, vô cùng kích động quỳ một chân xuống, cúi đầu hành lễ: "Thuộc hạ vô năng! Mong thành chủ trách phạt!"

"Đừng nhiều lời." Mục Tuỳ nói: "Sau khi con thỏ rời thành Trục Lưu, trong thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe giọng nói của Mục Tuỳ, Thần Sa toát mồ hôi lạnh. Sau khi Mục Tuỳ dùng ngàn vàng mua mạng rời vùng đất Vô Lưu, Thần Sa đã rất lâu không cảm nhận được khí thế áp bức như vậy.

Thần Sa khó khăn đáp: "Ngày đó... thành chủ lệnh cho ta dùng một vàng cắt đứt liên hệ của cây Nhân Duyên với ngoại giới. Lúc ta đang làm, con thỏ..." Thần Sa liếc con thỏ một cái.

Con thỏ lập tức rũ đầu, "bộp" một tiếng quỳ xuống đất: "Thành chủ ca ca, ta thực sự biết sai từ lâu rồi."

"Nói tiếp."

"Vâng... Sau khi con thỏ trốn đi, ta... ta thấy trên cây Nhân Duyên xuất hiện tên của thành chủ và một nữ tử khác, mặc dù một vàng này ngăn được chút nhân duyên của hai người, dấu vết rất nông, nhưng vẫn là có... Thuộc hạ rất ảo não, vô cùng hối hận, dốc hết sức xoá đi cái tên trên cây, nhưng đúng lúc đó..."

"Một kẻ ta chưa từng gặp, trên người có khí tức đen, đã đánh lén ta. Hắn ta cướp kim trượng đi... Ta so chiêu với hắn, hoàn toàn không địch lại, thậm chí, còn suýt bị hắn giết chết... Ta chỉ đành bỏ chạy, mai phục ngoài thành, đợi thành chủ về, hôm nay!"

Thần Sa ngẩng đầu, hai hàng nước mắt nóng hổi thể hiện rõ sự vất vả của hắn ta thời gian này.

"Cuối cùng ta cũng đợi được rồi!"

Mục Tuỳ không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc trong mắt hắn ta. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh băng, giọng nói, thậm chí càng thêm sát khí: "Kẻ mới tới, tên là gì?"

Thần Sa ngẫm nghĩ: "Hình như, tên là Trản Diệp."

Mục Tuỳ khẽ ngẩn người, lập tức nheo mắt: "Trản Diệp?"

...

"Rầm!" Một tiếng đập lớn, Mạnh Như Ký vừa quay đầu liền đột ngột nhìn thấy Diệp Xuyên ở bên cạnh như chiếc lá rụng, bị gió lớn thổi sang một bên, đập mạnh vào bàn trong khách trạm!

Bàn tay Mạnh Như Ký vô thức chạm vào túi tiền, đang định dùng bạc kết trận ngăn địch, nhưng giây tiếp theo, cổ tay nàng bị một bàn tay trắng bệch nắm lấy.

"Mạnh Như Ký."

Khoảnh khắc này, Mạnh Như Ký nghe thấy giọng nói nàng vẫn thường nghe thấy trong những cơn ác mộng.

"Đã lâu không gặp."

Mạnh Như Ký nhìn người trước mặt, nghiến chặt răng, gần như phát ra tiếng "ken két".

"Trản Diệp..."

Editor có lời muốn nói:

"Tình cũ" không rủ cũng tới

/83