Ma Y Độc Phi

Chương 137 - Chương 137

/205




Vũ nhi, mau ăn đi! Lam Thiển Hề hưng phấn đưa một xiên thịt nướng cho cô, Bạch Vũ Mộng cầm lấy, há mồm ăn.

Vũ nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy không? Cô gái kia lại đi tới, dịu dàng ngồi xuống, sắc mặt hồng nhuận, có chút khiếp đảm hỏi.

Bạch Vũ Mộng tùy ý gật đầu, cô cũng không thèm để ý người khác gọi cô thế nào, ngoại trừ nam tử bá đạo kia thì phải gọi cô là Mộng Nhi , nghĩ vậy khóe miệng lại nở một nụ cười tươi.

Chờ cô gái kia đi rồi, Lam Thiển Hề lại thần bí nhích lại gần: Vũ nhi, cậu không cảm thấy cô gái đó rất tốt sao? Nói xong còn nghi hoặc nhìn cô một cái.

Không có, tớ nhìn thấy cô ta là cảm thấy cả người không thoải mái, tớ không thích.

Vậy được rồi. Lam Thiển Hề vỗ vỗ vai Bạch Vũ Mộng, tiếp tục nói: Tớ ghét nhất là cô ta, vẻ ngoài thì trông dịu dàng yếu đuối nhưng thật ra tâm cơ rất nặng.

Bạch Vũ Mộng kinh ngạc nhìn cô một cái: Ôi, có phải cô ta đã đắc tội với cậu rồi không, sao lại nói xấu cô ta như vậy.

Đúng vậy, đúng là đã đắc tội với tớ, cô ta là em họ của tớ, rõ ràng là bà con xa, còn cố tới làm thân, đặc biệt lại còn nói có hôn ước với anh tớ, thật sự là tức chết tớ mà, người như thế mà làm chị dâu thì tớ là đầu tiên không đồng ý, Vũ nhi mà làm chị dâu tớ thì không tệ.

Lam Thiển Hề tự nói, Bạch Vũ Mộng cũng chỉ cười trừ, rồi nói đùa: Anh của cậu? Không phải anh ấy xuất ngoại rất nhiều năm rồi sao? Thế nào, trở lại rồi à?

Đúng vậy, về mới đây không lâu, lúc quay về giống như thay đổi thành một người khác, tớ thấy là ở bên ngoài quá lâu rồi nên trở nên ngu si, nhưng vẫn đối xử với đứa em gái như tớ rất tốt. Nói xong còn đắc ý nhếch khóe miệng lên.

Dừng một chút, lại tiếp tục nói: Hơn nữa cũng trở nên rất lạnh lùng, giống y như anh trai của cậu, ai nha, thật là, còn không cho phụ nữ chạm vào, người phụ nữ nào muốn đến nịnh bợ đều sẽ mất hết mặt mũi, cậu nói xem, có phải anh của tớ có vấn đề không? Nói xong còn dè dặt cẩn trọng nhìn chung quanh, sợ có người nghe lén.

Trong lòng Bạch Vũ Mộng xẹt qua một chút cảm xúc nhưng chưa kịp nhận ra đã biến mất, Bạch Vũ Mộng lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, tiếp tục nghe Lam Thiển Hề lải


/205