Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 36 - Chương 36

/120


Editor: Gà

[1] Mỹ nam mộc dục đồ: mỹ nam tắm rửa

Quý Phi Nhi nhìn chén cơm nửa ngày, món ăn cũng không còn bao nhiêu, quả thật đang ăn rất chậm từng đũa một, có khuynh hướng ăn đến sáng mai.

Nàng muốn như vậy, nhưng nam nhân nào đó đã nhịn rất lâu quyết tâm sẽ không cho nàng cơ hội này.

Phi Nhi, ăn no chưa? Giọng điệu hắn quyến rũ và lười biếng, tràn ngập ý trêu đùa, vừa nghĩ đến phúc lợi tối nay, lập tức tâm tình hắn rất tốt.

Ách, ta còn muốn húp thêm chén cháo.

Túc Ly Mị gật đầu, trên mặt nhìn không ra không chút bất mãn nào, nhưng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt bàn: Ăn nhiều một chút cũng tốt, dự trữ thể lực, tối nay, cũng sẽ không ngủ thiếp đi.

Khụ khụ khụ khụ khụ Quý Phi Nhi bị sặc, bắt đầu ho kịch liệt.

Hắn có thể không cần hù dọa nàng như vậy hay không.

Túc Ly Mị vô cùng quan tâm rót cho nàng một chén nước, Quý Phi Nhi bị sặc vội vàng ôm chén nước uống ừng ực, rốt cuộc cảm giác tốt hơn nhiều.

Phi Nhi, bây giờ chuẩn bị xong chưa?

Quý Phi Nhi đoán thế nào cũng chạy không thoát, khẽ cắn răng: Đã xong.

Rất tốt, vậy thì đi thôi!

Hắn mị hoặc cười một tiếng, quay người đi trước một bước, thiếu chút nữa Quý Phi Nhi bị lạc trong tươi cười của hắn, lắc đầu, thật vất vả tìm về một tia lý trí, lúc nàng đứng dậy cảm giác chân đã mềm nhũn.

Căn phòng to lớn được bình phong ngăn trở thành hai nửa, một bên khí nóng quanh ôn tuyền lượn lờ, một bên là nội thất để nghỉ ngơi, phía trên nệm gấm phủ lên một màu đỏ sậm, rải cánh hoa, bố trí như đêm động phòng hoa chúc.

Quý Phi Nhi liếc mắt nhìn đã biết, thì ra hắn đã sớm chuẩn bị, tối nay, nàng trốn không thoát.

Túc Ly Mị đứng trước tấm bình phong, hai cánh tay mở rộng: Đến đây, giúp ta thay y phục.

Chuyện thay y phục vốn đều do thị nữ làm, nhưng dường như bây giờ đã biến thành nghĩa vụ của nàng rồi, cởi y phục cũng không khó khăn gì, nếu như chỉ đơn giản cởi y phục thì còn gì để nói, mấu chốt là phần sau.

Biết bản thân không cự tuyệt được, Quý Phi Nhi chỉ đành nhắm mắt lại.

Dáng người của hắn cao lớn không thô, thon dài cân xứng, mà vóc người nàng nhỏ nhắn chỉ bằng ngực hắn, thị giác khác biệt như vậy làm người ta thoạt nhìn liền có một loại cảm giác khá ăn ý.

Quý Phi Nhi đi lên trước cởi bỏ áo trường bào sa mỏng trên người hắn, xem ra khá nặng nề, nhưng cầm trong tay lại không như vậy, kế tiếp chính là thắt lưng, kéo một cái, cả bộ y phục đều trở nên phân tán, bên trong là áo gấm mềm mại, chạm vào vô cùng thoải mái, tay nàng đã run đến nỗi có cảm giác đây không phải tay mình nữa rồi. Liên tiếp cởi bỏ hai kiện y phục, tiếp đó, chỉ còn lại áo trắng bên trong, vừa mỏng vừa xuyên thấu hầu như không giấu được bao nhiêu cảnh xuân, không biết do mắt nàng quá tốt hay thế nào, gần như có thể thấy được hai điểm nhỏ trước ngực hắn.

Khụ phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.

Sao không tiếp tục nữa? Môi mỏng đỏ thắm hơi nhếch lên tạo thành độ cong khiêu gợi, lúc này ngay cả âm thanh hắn cũng khàn khàn và mị hoặc.

Quý Phi Nhi gian nan nuốt nước miếng một cái: Như vậy rồi, còn cần ta phải làm tiếp sao?

Dĩ nhiên, Phi Nhi chẳng lẽ không biết cái gọi là đến nơi đến chốn sao?

Làm ơn đi, thành ngữ không phải dùng trong tình huống như thế này đâu?

Hết cách rồi, thực sự chỉ đành tiếp tục, Quý Phi Nhi ngoan tâm, đưa tay lột cái áo trong cuối cùng của hắn ra, nhìn lồng ngực kiên cố nam tính, nàng chỉ cảm giác đầu óc nóng lên, khí huyết dâng trào, tựa như có chất lỏng gì đó từ mũi nàng chảy ra, nàng đưa tay sờ một cái, một mảnh đỏ tươi.

Máu, thế nhưng chảy máu mũi! Trời ạ! Hiện tại nàng có nên lập tức ngất đi không, trốn tránh thời khắc mất mặt này.

Nhưng âm thanh dụ hoặc của Túc Ly Mị vẫn cố tình vang lên bên tai: Đã nhìn bao nhiêu lần rồi, sao Phi Nhi vẫn không có tiền đồ như vậy.

Làm ơn đi, trước kia hoặc tự hắn cởi, hoặc sử dụng pháp thuật trực tiếp làm biến mất, hôm nay là lần đầu tiên nàng phải cởi từng lớp y phục cho hắn, trực tiếp thấy hắn lõa thể, giống như bóc quà vậy, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Túc Ly Mị nhẹ nhàng ôm eo nàng, nhắc nhở bên tai nàng: Còn một cái cuối cùng.

… Để nàng trực tiếp hôn mê đi!

Nàng cảm thấy máu mũi chảy nhanh hơn.

Nàng muốn giả vờ ngất, nhưng bên tai vang lên âm thanh khàn khàn mị hoặc nhắc nhở: Phi Nhi, nếu hôm nay nhiệm vụ không hoàn thành, nàng nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào, có muốn, liên tiếp ba ngày đều ở trên




/120