Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 118 - Thương Mặc Tuyết Thương Tiếc

/120


Nhìn nữ nhân trong ngực, Thương Mặc Tuyết vừa tức giận, lại có chút cảm xúc khó có thể phát tiết.

Nhớ tới mới vừa rồi Nhược Khê thân mật ôm cổ Cảnh Hiên, hơn nữa còn nói thích hắn trước mặt mọi người, hắn liền hận không thể một kiếm đâm chết nữ nhân này.

Đáng chết, trước kia nàng không biết liêm sỉ quyến rũ hắn, vậy mà bây giờ đã coi trọng nam nhân khác, hơn nữa còn cùng người ta chơi trò mập mờ, điều này làm cho Thương Mặc Tuyết cảm thấy rất khuất nhục, vốn hắn cùng nàng tính toán còn chưa xong, sao có thể dễ dàng thả nàng đi?

Nữ nhân này cho là gả cho Hồ Vương không cần trả giá gì sao, thế gian này làm gì có chuyện tiện nghi như thế.

Cơn say rượu khiến cho ý thức Nhược Khê hoàn toàn không rõ.

Nàng cười ngây ngô, nằm ở trong ngực Thương Mặc Tuyết, sau đó giơ tay nhỏ bé: Cảnh Hiên, uống. . . . . . Uống rượu. . . . . .

Thương Mặc Tuyết bóp cằm cái nàng một: Đáng chết, không cho ngươi nhắc tới danh tự của người nam nhân kia.

Có lẽ do động tác của hắn quá mức thô lỗ, âm thanh quá lạnh nhạt, Nhược Khê đã say hoàn toàn nhưng vẫn biết cái gì gọi là sợ, thận trọng ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó co ro lùi về phía sau mấy bước, thân hình mất thăng bằng ngã về sau.

Thương Mặc Tuyết không nghĩ quản nàng, nhưng nhìn nàng sắp té ngã trên đất, cuối cùng vẫn ra tay giúp nàng ổn định thân thể.

Nhược Khê say lảo đảo, đột nhiên trong dạ dày quay cuồng một hồi, sau đó thân thể khom xuống nằm ở bên cạnh bồn hoa phun ra.

Nhìn bộ dạng nàng khổ sở như vậy, trong lòng Thương Mặc Tuyết cảm giác mình hẳn rất sảng khoái, nữ nhân này đáng đời, nhưng nhìn đi nhìn lại, hắn lại không tự chủ xê dịch bước chân, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng giúp nàng thuận khí, có thể ói dễ chịu hơn chút.

Thật là ngu ngốc, đã không hay uống rượu còn uống rượu làm gì, vì muốn quyến rũ nam nhân sao? Nghĩ đến sau khi nàng say rượu đã cùng Cảnh Hiên có những cử chỉ thân mật, trong lòng hắn đối với nàng vừa chán ghét lại có chút cảm giác kỳ lạ.

Cuối cùng hắn rốt cuộc không nhìn nổi, sãi bước đi tới khiêng nàng lên trên vai, hướng Lan U các đi tới.

Tối nay là Lục Hà trực đêm, thật xa nhìn thấy một bóng dáng thon dài cao lớn áo lam hướng bên này đi đến, trên vai hình như còn khiêng một vật kỳ quái, liền hết sức tò mò, chờ đi gần mới nhìn ra người nọ là Lang Vương Thương Mặc Tuyết, vội vàng quỳ trên mặt đất hành lễ.

Thương Mặc Tuyết nhìn cũng không nhìn nàng một cái, khiêng Nhược Khê trực tiếp đi vào gian phòng của nàng, cửa ở phía sau đùng một cái đóng lại.

Nếu như hôm nay gác đêm là Thanh Nhi- một người không sợ cường quyền cũng phải bảo vệ cho chủ tử, nếu như người gác đêm là Lục Thiển, khẳng định sẽ không trơ mắt nhìn người ngày đó thiếu chút nữa một kiếm đâm chết bọn họ ở cùng một phòng với Nhược Khê, nhưng Lục Hà chính là một người trời sanh tính nhát gan, bởi vì người tới là Lang Vương, kế dưới Đế Quân, vạn vạn cũng không thể đắc tội, cho nên coi như nàng nhận ra người trên lưng Lang Vương kia chính là công chúa Nhược Khê, cũng không dám nói cái gì thêm.

Thô lỗ đặt Nhược Khê lên giường, Thương Mặc Tuyết chán ghét nhíu mày một cái, nàng lại phun đầy người hắn.

Sớm biết thế nên trực tiếp để nàng ở lại nơi đó, ở ven đường ngủ một đêm, mặc kệ nàng mới đúng, nhưng hắn lại không chê phiền toái mang nàng trở lại. Chính hắn cũng rõ bản thân làm như thế là vì cái gì.

Cảm giác say đã hoàn toàn phát huy, Nhược Khê cảm giác cả người nóng ran khó chịu, nàng nằm ở trên giường không những mè nheo, còn đưa tay đi kéo vạt áo, đai lưng của mình, cả khuôn mặt đỏ bừng, cổ cùng với da thịt từ cổ trở xuống đều đỏ, váy đã phân tán hơn phân nửa, Thương Mặc Tuyết không tự chủ theo cổ áo nhìn xuống, một giây kế tiếp khi hắn phản ứng kịp mình đang làm cái gì, vội vàng nhanh chóng quay đầu đi, khẽ nguyền rủa một tiếng, đáng chết!

Tay hắn vung lên, chăn trên giường bay lên trời,


/120