Lưu Manh Lão Sư

Chương 6: Giúp em xoa bụng

/1969


“Thật ngại quá, đã để cô phải đợi lâu, vừa rồi mới có một sinh viên tới nhờ tôi giúp tí việc ấy mà”, Trần Thiên Minh đi vào liền phát hiện một bàn thức ăn, Hà Đào đã ngồi sẵn ở đó đợi hắn.

Vừa thấy Trần Thiên Minh đến, Hà Đào liền nói: “ Nếu lần sau ngươi mà còn về muộn, ta sẽ ăn cơm trước, lúc đó ngươi chuẩn bị tinh thần mà đợi rửa bát nhá. “ nàng bỉu môi, rồi đưa một chén canh cho hắn.

Cũng bởi vì đang đói, hắn chẳng cần khách khí với Hà Đào, cầm chén canh nàng đưa, một phát húp sạch, “Ồ, canh này thiệt ngon”, Trần Thiên Minh ở trường đều là dùng đồ ăn nhanh, nào có bao giờ được ăn món canh đầy mùi vị như thế này.

“Uống ngon là được, mau ăn đi, cơm canh nguội hết rồi” Chiều nay nàng cũng có giờ lên lớp, nên không dông dài với hắn, cũng bắt đầu ăn.

“Thật là ngon” Trần Thiên Minh vỗ vào chiếc bụng đã no cứng của mình, rồi cầm lấy chén bát, chuẩn bị đem đi rửa.

“Không cần, anh cứ để đấy, tí nữa tôi rửa cũng được, anh về nghỉ ngơi đi”, thấy Trần Thiên Minh muốn đứng lên rửa bát, Hà Đào đã ngăn hắn lại.

Thấy nàng nói như vậy hắn cũng hạ chén xuống, xấu hổ nói: "Cô Hà, vừa rồi khi tôi thay cầu chì, cái đó, cái… cái đó, không phải…" Trần Thiên Minh càng nói càng hồ đồ, hắn không biết phải giải thích sự việc này sao cho tốt.

“Anh…” Hà Đào thiệt không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này, thật sự làm cho nàng vừa xấu hổ, vừa không biết nên nói gì cho phải.

Thấy Hà Đào gương mặt nhỏ nhắn vì thẹn thùng mà ửng hồng lên, lại còn bộ ngực có phập phồng liên tục làm cho trong lòng hắn lại nổi lửa, ánh mắt trở nên ngây dại.

Hà Đào thấy Trần Thiên Minh ngây ngốc nhìn mình, tức giận nói: “Anh ăn xong rồi sao không đi đi, còn đứng đây làm gì? Tôi phải dọn dẹp nữa”.

Phát hiện mình lại thất thố, hắn vội vàng đáp: “Được rồi, tôi đi ngay đây”, hắn quay người bỏ đi, hôm nay thật là bị ông trời chơi khăm mà, đặc biệt là vừa rồi, lại thất thố trước mặt nàng như vậy, sau này làm sao có thể đối mặt với nàng nữa đây.

Trở về phòng, tự tát mình một cái tát, thầm mắng chính mình, Hà Đào người ta tuổi trẻ xinh đẹp như thế, làm sao mà coi trọng một giáo viên trẻ như ngươi được, không nên si tâm vọng tưởng. Nhưng mà, nàng ta lại mê người như thế, thân hình cứ bày trước mắt mình như vậy, thì sao mà đành lòng nhắm mắt bỏ qua được chứ.

Bước vào toilet, hắn phát hiện ngay là quần áo bẩn hôm qua đều đã giặt, đang phơi ở trong. Kỳ quái, ta chính mình cũng chưa giặt, ai đã giặt quần áo giúp mình nhỉ. Mới vừa rồi cũng chỉ có Tiểu Hồng tới, hay là cô bé này giúp mình, tiểu nha đầu này… thiệt là.

Trời ơi!! Nó còn giặt sạch cả quần lót của mình nữa chứ, tối hôm qua, mình hưng phấn quá độ, trên quần vẫn để lại dấu tích bây giờ cũng đã sạch sẽ rồi, mặt hắn bất chợt đỏ lên.

“Thầy, thầy ơi”, tiết một buổi chiều, Trần Thiên Minh đang ngủ thì nghe tiếng Tiểu Hồng gọi ngoài cửa.

Hắn liền bật dậy, mặc quần áo vào, chạy ra mở cửa: “Em làm sao vậy hả Tiểu Hồng?” Thấy sắc mặt của T


/1969