Lục Thiếu Ngây Thơ Nóng Bỏng

Chương 12: Tôi là người văn minh

/1822


Chương 12: Tôi là người văn minh

Nói xong lời này, Lục Đinh Ninh hiển nhiên không còn kiên nhẫn nói chuyện với Lục Tư Hân, cô xoay người đi đến cửa thang máy.

Nguyễn Tích Nguyên không do dự đi theo.

Mãi cho đến khi Lục Đinh Ninh đi đến cửa thang máy, đằng sau mới truyền đến tiếng Lục Tư Hân: "Cũng bởi vì khinh thường em nên anh mới đổi xử với em như vậy, được, em nhận. Nhưng anh em không hề sai, vì sao anh lại đánh anh ấy đến mức phải nhập viện? Chắc không phải anh sợ anh ấy có tương lai rộng mở hơn anh, sợ cha sẽ giao công ty cho anh ấy, cho nên anh mới nhằm vào anh ấy như vậy?"

Lời nói lên án mang theo sự không cam lòng, khiến cho Lục Đinh Ninh nghiêng người nhíu mày nhìn về phía Nguyễn Tích Nguyên ở bên: "Anh tôi có đánh anh cô ta sao?"

"Nghe nói là như vậy! Nhưng tôi cảm thấy, tính cách cậu chủ Lục phải người sẽ làm ra chuyện như vậy! Cho nên tôi nghi..." Nguyễn Tích Nguyên không nói hết lời.

Nhưng Lục Đinh Ninh đã nghe ra thâm ý trong lời anh ta.

Nói cách khác, chuyện Lục Nhất Ninh đánh người, là bị hãm hại.

Kết hợp với bộ dáng khô quắt của cô em kế cứ vọng tưởng anh cô lén vào dòm cô ta tắm, Lục Đinh Ninh càng thêm chắc anh cô là bị vu oan.

"Cha tôi xử lý chuyện này như thế nào?" Cô gái như bà điên đang không ngừng lên án cô ở đằng sau, Lục Đinh Ninh hoàn toàn không để ý, chỉ tiếp tục truy hỏi thứ khiến cô cảm thấy hứng thú.

"Bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, cho nên tổng giám đốc Lục không thể không răn dạy cậu chủ Lục một trận."

Nguyễn Tích Nguyên nói đến đây, Lục Đinh Ninh đã cụp mắt.

Ở góc độ này, Nguyễn Tích Nguyên thấy không rõ ánh mắt Lục Đinh Ninh. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy chính là khóe môi Lục Đinh Ninh vẫn treo lên sự bất cần đời, khiến gương mặt điển trai của cô càng thêm như tranh vẽ.

Nhưng trên thực tế, Lục Đinh Ninh có đúng là không thèm để ý như vẻ ngoài cô thể hiện hay không?

Không...

Theo miêu tả của Nguyễn Tích Nguyên về anh cô, cô có thể cảm nhận được anh cô là một quý công tử chân chính. Không tranh không cướp, cho dù có đau lòng khổ sở cũng chỉ biết trốn đi, làm sao anh có thể làm ra chuyện đánh người?

Lúc này, Lục Đinh Ninh gần như có thể kết luận, anh cô là bị hãm hại.

Lục Đinh Ninh thật sự không nghĩ tới, từ việc điều tra anh cô mất tích lại biết được những chuyện này.

Trong ấn tượng của Lục Đinh Ninh, anh cô luôn đặc biệt dịu dàng. Tuy chỉ lớn hơn cô mấy tiếng, nhưng ở trước mặt cô anh luôn ra dáng anh trai.

Mỗi lần cô nghịch ngợm gây chuyện, đều là Lục Nhất Ninh giúp cô gánh tội thay. Mỗi lần thay cô phạt, Lục Nhất Ninh cũng chỉ dặn cô sau này không được như thế nữa.

Có lẽ chính vì có một người anh như vậy nên trước đây cô mới luôn không kiêng nể gì, đi gây rắc rối khắp nơi.

Nhớ tới người anh trong trí nhớ, hốc mắt Lục Đinh Ninh hơi nóng lên.

Không nghĩ tới người có tính cách trung hậu như anh cô, lại bị người ta bắt nạt thành như vậy. Đây đại khái là kiểu người hiền hậu hay bị người ta cưỡi lên đầu như mọi người nói nhỉ.

Chuyện này cô không biết thì thôi, nếu biết làm sao cô có thể ngồi yên không ý đến đây?

Bất kể thế nào, cô cũng phải thay anh cô xả giận mới được.

Sau người, Lục Tư Hân còn đang kêu la: "Anh Nhất Ninh..."

Vốn đang phiền lòng, hiện tại bị cô ta ầm ĩ càng thêm phiền, Lục Đinh Ninh bỗng nhiên quay đầu đi về phía Lục Tư Hân.

Vẫn là gương mặt mê người đó, nhưng không biết vì sao từ trên người Lục Đinh Ninh lại như toát ra hơi thở của ác ma.

Chống lại khóe miệng ngậm ý cười bất cần đời của Lục Đinh Ninh, Lục Tư Hân bỗng cảm thấy nỗi sợ hãi bao phủ toàn thân, dẫn đến, cô ta không ngừng lui về sau.

"Cậu chủ Lục, bình tĩnh chút!" Nguyễn Tích Nguyên tiến lên, muốn khuyên Lục Đinh Ninh.

Nhưng Lục Đinh Ninh bỗng nhiên nhếch môi cười với Nguyễn Tích Nguyên. Nụ cười kia quá đột ngột, tất cả đều vừa phải. Bất kể nam nữ, đều có thể ngửi ra được một chút cưng chiều trong đó, sau đó sẽ bằng lòng vì cô mà vượt lửa băng sông.

Mà Nguyễn Tích Nguyên hiển nhiên bị nụ cười này mê hoặc, quên mất chuyện muốn làm.

Lục Đinh Ninh ở phía sau lên tiếng: "Yên tâm, tôi là người văn minh. Tất cả, tôi đều sẽ làm rất văn minh!"

………..


/1822