Lột Xác

Chương 35: Chân chạy việc vặt

/202


Mộc Lạp Lạp rốt cuộc được như nguyện bắt đầu chính thức làm việc. Khoảnh khắc khi cô bước vào phòng làm việc, Ric đã quẳng một đống lớn văn kiện để bắt đầu, hạn cô xử lý xong toàn bộ văn kiện này trước khi tan sở.

Không nói lời gì vô ích, Mộc Lạp Lạp ngồi vào chỗ bắt đầu nhiệm vụ của mình. Tuy nói văn kiện thoạt nhìn rất nhiều, nhưng sau những thao tác thực tế thì Mộc Lạp Lạp phát hiện thật ra cũng chỉ là đơn giản chỉnh lý một chút. Có lẽ cũng bởi vì cô mới bắt đầu tiếp nhận nên Ric không có cho cô nội dung công việc nặng nề.

Vì vậy cô thành thành thật thật làm việc siêng năng chăm chỉ, ngay cả thời gian uống một ngụm nước cũng không có.

Trước đây cô thật đúng là người không nghiêm túc gì cả, nhất là đối với làm việc, nghĩ là mình cũng không dựa vào tiền lương này để sống nên đi làm cũng tuỳ tiện theo ý mình, về sau bởi vì chán ghét mà trực tiếp bỏ việc.

Nhưng tình huống bây giờ không giống, đã không còn có Mộc gia, cô cần phải tự mình nhanh chóng độc lập mạnh mẽ lên. Chỉ có mình mạnh mẽ mới có thể mau sớm báo thù.

“Lạp Lạp, giúp tôi đem những tài liệu này photocopy một chút.”

“Lạp Lạp, cô có đang bận không, giúp tôi đưa tài liệu này cho Ric.”

“Lạp Lạp…”

Mộc Lạp Lạp là một người mới, hơn nữa xem ra không có bất kỳ bối cảnh gì, bất kỳ đãi ngộ đặc biệt gì, mới vừa vào đến môi trường làm việc này, đương nhiên trở thành đối tượng bị sai bảo.

Dường như đây là một ít quy luật ở chỗ làm, người mới tới luôn phải mệt một chút.

Mộc Lạp Lạp thật ra đã hạ quyết tâm nhẫn nhục chịu khó, chạy vào chạy ra cũng không có oán giận, đồng thời còn phải làm công việc của mình.

Cũng bởi vì kinh nghiệm làm việc của Mộc Lạp Lạp quả thật không coi là nhiều, rất nhiều người chung quanh sẽ theo bản năng mà xem cô như một sinh viên mới ra đời, cho dù cô đã tốt nghiệp hai năm.

Giai đoạn cuối trong cuộc đời của Mộc Lạp Lạp thường xuyên tự xem xét lại cuộc sống trong quá khứ của mình, rồi đột nhiên nhận ra rằng mình đã u u mê mê hơn hai mươi năm, không gặp phải thất bại, không có mục tiêu, thoả mãn trong mọi tình cảnh, tất cả trọng tâm của cuộc sống đều là lấy hưởng thụ làm việc chính, sống kiêu ngạo tuỳ hứng.

Mãi đến khi Mộc Diệp xuất hiện, cuộc sống yên bình của cô bị phá vỡ, tất cả đều rời khỏi quỹ đạo ban đầu, mọi chuyện bắt đầu lộn xộn.

Bây giờ nếu sống lại, Mộc Lạp Lạp quyết định thay đổi một ít chuyện, hầu như dễ thay đổi nhất là những chuyện nhỏ trong cuộc sống.

Công việc làm được phân nửa, Mộc Lạp Lạp vừa làm xong việc mà người đồng nghiệp muốn cô làm trước, chuẩn bị làm công việc của mình thì Ric đi tới.

“Chạy việc vặt có vui không?”

Theo lý mà nói Mộc Lạp Lạp cũng không phải là trợ lý, không cần đi giúp làm những chuyện kia. Đổi thành trước kia cô cũng sẽ không chút do dự từ chối, đồng thời khinh thường hất cằm lên nói một câu: “Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô làm?”

Cho dù là hiện tại, Mộc Lạp Lạp nói một câu như vậy cũng không quá phận, chẳng qua là cô bây giờ không muốn để cho người khác nghĩ rằng cô quá cứng cỏi. Con rối luôn phải chịu chút thua thiệt, huống hồ bản tính của Mộc Lạp Lạp sẽ không thay đổi, cô làm như thế cũng có nguyên nhân của cô, có điều là không tiện nói cho Ric biết.

Vì vậy cô ngờ nghệch cười một tiếng với Ric: “Không sao, mới tới mà, nên làm nhiều chuyện.”

Hơn nữa, cô cũng sẽ không giúp không không.

Ric vén sợi tóc lên, nhún vai không thèm để ý: “Bản thân cô vui là được rồi.”

Nói xong câu này, Ric lập tức chuyển đề tài: “Cầm mấy thứ này đến văn phòng của tổng giám đốc đi.”

Cô ta đưa một phần văn kiện cho Mộc Lạp Lạp, ánh mắt rất khó hiểu.

Mộc Lạp Lạp làm như không cảm nhận được ánh mắt của cô ta, thuận theo nhận lấy, lập tức bắt đầu kiếp sống chân chạy việc.

Giao cho văn phòng của tổng giám đốc? Việc này hẳn là toàn bộ phụ nữ của công ty đều mơ ước đi làm ấy chứ, tại sao Ric muốn kêu mình đi?

Chợt nhớ tới những chuyện ngồi lê đôi mách của mấy người kia ngày hôm qua, Mộc Lạp Lạp suy nghĩ cẩn thận.

Có lẽ là bắt cô làm kẻ thế mạng đây mà?

Phỏng chừng trước đó có những người bị sa thải, không ai còn dám đến gần vị tổng giám đốc đại nhân lạnh lùng độc đoán kia.

Cho dù anh ta nhiều tiền đẹp trai, tài năng xuất chúng, là người tình trong mộng của rất nhiều phụ nữ.

Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên dám chắc chắn, hôm nay cô đi giao văn kiện cho Thẩm Văn Xương, quay đầu đi Mộc Diệp liền biết.

Bây giờ mới phát hiện, thì ra Mộc Diệp còn có thủ đoạn như thế, nhìn chằm chằm những người phụ nữ có sức uy hiếp ở xung quanh Thẩm Văn Xương.

Kiếp trước, lúc ả và Thẩm Văn Xương mới vừa bắt đầu tới lui, chẳng phải là gương mặt luôn coi tiền tài như cặn bã, Thẩm Văn Xương càng theo đuổi thì ả càng ghét bỏ, nhìn như không thèm quan tâm mà, sao bây giờ lại lộ ra bản tính? Nhưng Thẩm Văn Xương lại luôn cảm thấy mọi hành vi của ả đều rất đáng yêu.

Chẳng qua trong mắt người tình biến thành Tây Thi, Mộc Lạp Lạp cũng không quan tâm hai người bọn họ yêu nhau cỡ nào, cô chỉ rất muốn nhìn thấy sau khi Thẩm Văn Xương biết bộ mặt thật của Mộc Diệp thì còn có thể giống như bây giờ không?

Văn phòng tổng giám đốc ở tầng hai mươi mấy, Mộc Lạp Lạp đi thang máy lên. Cửa văn phòng tổng giám đốc khép hờ, vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.

“Tôi nuôi các người ăn không ngồi rồi à? Mấy thứ này cho tôi xem chẳng những lãng phí thời gian của tôi mà còn lãng phí tiền bạc, hiểu không?”

Mộc Lạp Lạp liếc vào bên trong một cái. Một nam thư ký đang cúi đầu nhận lấy cơn giận dữ của Thẩm Văn Xương. Thân hình Thẩm Văn Xương cao lớn, mặt mày mang tức giận hung tợn, bộ dáng kia thật hơi doạ người.

Nhưng Mộc Lạp Lạp không sợ chút nào. Trước kia cô không sợ trời không sợ đất, đối mặt với Thẩm Văn Xương nổi tiếng là tổng giám đốc bá đạo cô cũng không hề sợ hãi.

Có thể khiến cho cô vô thức trốn tránh nhất cũng chỉ có một Phó Cảnh Phi.

Thẩm Văn Xương đối với cô mà nói cũng chỉ là một người không có bất kỳ quan hệ nào, cho nên cô không biết sợ.

Vì vậy Mộc Lạp Lạp vô cùng không sợ chết gõ cửa một cái. Lập tức đưa tới một trận bùng nổ bạo lực: “Ai!”

Mộc Lạp Lạp trực tiếp đẩy cửa ra, đầy ý cười đứng ở cửa nhìn Thẩm Văn Xương, nói: “Tổng giám đốc, tôi tới đưa văn kiện.”


/202