Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 9: Học hỏi em gái cháu một chút.

/2217


Chương 9: Học hỏi em gái cháu một chút.

Lục Miên cất thẻ vào túi, nhận lấy chiếc kẹp tóc đã được đóng gói cẩn thận.

Sau đó, cô nhàn nhã ra khỏi trung tâm thương mại.

Đối diện trung tâm thương mại là nhà sách Hân Hoa.

Cô dừng lại một chút, sau đó chậm rãi băng qua đường cái, đi vào.

Lục Miên rất thích tìm sách, nhất là những loại sách giải trí. Mỗi lần đi ngang qua hiệu sách, không cần biết là hiệu sách lớn hay hiệu sách nhỏ, cô đều tới xem một chút.

Nhưng cô cũng rất kén chọn, có khi tìm cả ngày cũng không tìm được quyển nào mình thích.

Phó Mạn và Lục Tâm Noãn mua xong thì cũng ra khỏi trung tâm thương mại, trong tay xách theo túi lớn túi nhỏ, đứng bên cạnh xe chờ.

Lục Miên không chọn được sách nên cũng ra ngoài, Phó Mạn nhìn thấy Lục Miên thì áy náy nói: “Miên Miên, hôm nào mẹ lại dẫn con đi. Hôm nay chủ yếu là vì ngày mai em gái con phải tới nhà họ Tô nên vừa rồi mẹ mới nóng nảy như thế...”

Lục Miên cười: “Không cần.”

Cô tự động ngồi ở ghế sau xe, che đi gói quà kia, đồng thời cũng ngăn chặn ánh mắt thăm dò của Lục Tâm Noãn

...

Hôm sau là cuối tuần, nhưng Lục Tâm Noãn lại thức dậy từ sớm, cô ta mặc bộ váy mới, còn trang điểm.

“Noãn Noãn, con chuẩn bị nhanh lên, chú thím con sắp tới rồi.”

Hôm nay gia đình nhị phòng dẫn Lục Tâm Noãn tới nhà họ Tô tham gia bữa tiệc chào mừng Tô lão tiên sinh quay về.

Bà ta vừa nói xong thì bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng bước chân, Lục Hành Đường và Bùi Cẩm Lan tới.

Lục Hành Đường năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng rất tốt, cho dù ở thương trường nhiều năm nhưng vẫn giữ được phong độ và ngoại hình.

Bùi Cẩm Lan cũng xuất thân danh giá, lời nói và cử chỉ vô cùng tao nhã, toát lên khí thế của một phu nhân giàu sang.

Phó Mạn vô cùng thận trọng.

Ngược lại, Lục Tâm Noãn lại vô cùng thoải mái, cô ta chạy xuống: “Chú, thím!”

Cô ta ngượng ngùng xách làn váy trắng tinh: “Cháu mặc thế này được không? Chắc sẽ không làm nhà họ Lục chúng ta mất mặt chứ!”

“Con bé này, nói gì thế hả! Chỉ riêng chuyện thành tích học tập của cháu đứng top 10 trong lớp đã khiến nhà họ Lục nở mày nở mặt lắm rồi! Ai có thể so sánh với cháu được chứ?”

Bùi Cẩm Lan vô cùng yêu thương Lục Tâm Noãn, bà ta chỉ có một người con trai nên hoàn toàn coi cháu gái như con gái mình. Hơn nữa Lục Tâm Noãn từ nhỏ đã biết cách lấy lòng người khác, thế nên đều được mọi người yêu quý.

“Noãn Noãn mới đạt giải nhất một cuộc thi vẽ đấy!” Phó Mạn vừa nói vừa đưa bức tranh cho con gái.

Lục Tâm Noãn mỉm cười cầm lấy.

“Tâm Noãn nhà chúng ta thật ưu tú!”

Mọi người nói chuyện vài câu, Bùi Cẩm Lan mỉm cười, sau đó đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trên ghế sô pha.

Cô gái ăn mặc giản dị, cắm đầu nghịch điện thoại di động, trên mặt phảng phất ý cười giống như đang giễu cợt bọn họ, cũng giống như không thèm để ý chút nào.

Bùi Cẩm Lan mặc dù không thích Lục Miên lắm nhưng vẫn tỏ vẻ ôn hòa: “Miên Miên, cháu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé!”

Thái độ khác một trời một vực với khi nói chuyện với Lục Tâm Noãn.

Lục Hành Đường cũng chú ý tới cô, lập tức dùng giọng điệu trưởng bối mà dạy dỗ mấy câu.

“Nếu cháu đã về thì nên học hỏi em gái cháu một chút. Cháu muốn đi học thì chú sắp xếp cho cháu đi học, không muốn đi học thì chú sắp xếp công việc ở công ty cho cháu.”

Ông ta thở dài một hơi.

“Miên Miên, chuyện quá khứ là chuyện quá khứ, đã qua hết rồi. Đều là người một nhà, sau này đừng nhắc lại nữa!”

 

 


/2217