Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 8: Không cần mua gì cho con cả

/2217


Chương 8: Không cần mua gì cho con cả

Lục Miên mím môi, cảm thấy chiếc hamburger trong tay mình không ngon nữa.

Cô ném nửa chiếc bánh thừa vào đĩa, vừa lấy khăn lau tay vừa cười: “Được thôi!”

Chỉ là cô vừa mới ra tới phòng khách thì điện thoại bỗng rung lên, có một email mới.

Thư mời của nhà họ Tô?

Có nên đi không?

Cô dừng lại một chút thì Phó Mạn đã đuổi kịp. Lục Miên đột nhiên rời đi như vậy khiến bà ta cảm thấy áy náy. Phó Mạn đè nén cơn giận dữ, cẩn thận hỏi: “Miên Miên, con định đi đâu thế?”

“Trung tâm thương mại.”

“Mẹ cũng đang định dẫn Noãn Noãn tới trung tâm thương mại mua quần áo, để mẹ mua cho con hai bộ nhé.”

Vừa rồi nhìn thấy chiếc quần jean hơi cũ của Lục Miên thì bà ta mới cảm thấy mình hơi thiên vị.

Không đợi Lục Miên trả lời thì Lục Tâm Noãn cũng đã từ trong nhà chạy ra: “Mẹ, chị, con ăn xong rồi, bây giờ chúng ta đi luôn nhé!”

Trung tâm thương mại Vu Thành.

Ba người bước vào một khu vực bán quần áo tầm trung.

Phó Mạn và con gái Lục Tâm Noãn của mình có thói quen đi dạo quanh trung tâm thương mại, Lục Miên không thích, cũng không có ý định thích, cô chỉ chậm rãi đi sau bọn họ. Cô cũng không phải là muốn đi chung với bọn họ, chỉ là cô đúng lúc cần mua ít đồ thôi.

Lục Miên dừng lại trước một quầy trang sức, cô chú ý đến một chiếc kẹp tóc hình lá liễu đơn giản, nhưng bên trên lại khảm ba viên kim cương.

Giá của chiếc kẹp tóc này là ba trăm ngàn.

Nhân viên bán hàng lịch sự mỉm cười: “Tiểu thư, xin hỏi...”

Cô ta còn chưa nói xong thì Phó Mạn và Lục Tâm Noãn chẳng biết đã quay lại từ bao giờ, nhanh chóng kéo Lục Miên ra chỗ khác, đồng thời liên tục xin lỗi nhân viên bán hàng.

“Miên Miên, hôm nay chúng ta đến đây để mua quần áo, con đừng xem những thứ khác nữa.”

Lục Tâm Noãn bỗng nói chen vào: “Mẹ, nếu như chị thích thì mẹ mua cho chị đi, con không cần mua quần áo mới đâu.”

“Thực ra con...” Lục Miên thò tay vào túi, đang định móc ra một chiếc thẻ thì lại nghe thấy Phó Mạn nói.

“Không được, ngày mai con còn phải đến nhà họ Tô nữa! Cứ mua cho con trước rồi mới đến lượt chị con!”

Lục Miên thở dài một tiếng, lui về sau một bước.

Cô cất thẻ vào trong túi, lại bày ra vẻ mặt bất cần đời: “Con không mua, chỉ nhìn thôi.”

Nói xong, cô lại xoay người đi về phía quầy hàng trang sức: “Mọi người cứ đi đi, không cần mua gì cho con cả.”

Bóng lưng của cô vô cùng xa cách.

Phó Mạn nhìn theo phía Lục Miên rời đi, cũng không nói thêm gì, nhanh chóng đưa Lục Tâm Noãn rời khỏi đây.

Chờ khi hai người này đi xa, Lục Miên mới thu hồi lại tâm trạng, cô nháy mắt với nhân viên bán hàng: “Gói lại giúp tôi.”

Nhân viên bán hàng kinh ngạc, không nhịn được mà “Hả” một tiếng thật to.

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lục Miên thì điên đảo thần hồn, đỏ mặt gật đầu: “Vâng, tiểu thư thích trả tiền mặt hay quẹt thẻ?”

“Quẹt thẻ.” Lục Miên cười nói: “Tôi đem tặng nên gói tinh xảo một chút giúp tôi.”

“...Vâng.”

Nhân viên bán hàng nhận lấy tấm thẻ đen của Lục Miên, hai tay đều run rẩy.

Nhân viên bán hàng không hiểu tại sao lại có cảnh tượng vừa rồi, chắc là hai người đang mua sắm trên khu vực hàng tầm trung kia không biết cô gái xinh đẹp này có thể thoải mái tiêu ba trăm ngàn không chớp mắt như thế này.

Vừa rồi nhân viên bán hàng cũng nhìn thấy ban đầu cô gái xinh đẹp này còn định lấy thẻ ra cho hai người kia mua hàng...

 


/2217