Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 7: Không biết cầm kỳ thi họa- Lục Miên

/2217


Chương 7: Không biết cầm kỳ thi họa- Lục Miên

“Miên Miên, hôm nay giáo viên chủ nhiệm của con gọi điện thoại cho mẹ.” Bà ta cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh: “Hôm nay con không đi học, nhà trường rất không hài lòng với con.”

Lục Miên cắn một miếng hamburger, nói: “Hôm nay bận.”, sau đó không nói thêm nữa.

Vẻ thờ ơ của cô khiến Phó Mạn vô cùng tức giận.

“Con có thể làm chút chuyện nghiêm túc không? Con có biết mẹ phải tốn bao nhiêu công sức mới cho con vào trường trung học Côn Bằng không? Mẹ phải nhờ chú hai con nhờ vả người ta mãi thì người ta mới đồng ý cho con dùng thân phận nạn nhân để đi học đấy. Đây là trường trung học tốt nhất Vu Thành chúng ta, sao con lại không biết quý trọng như thế?”

“Cả bác sĩ Diệp nữa! Anh ta là chuyên gia tâm lý, mẹ xếp hàng bao nhiêu lâu mới có thể sắp xếp lịch hẹn được, nhưng còn con... con đã làm cái gì hả?”

Cứ nghĩ đến những chuyện này là Phó Mạn tức đến mức không ăn được cơm.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chị vừa mới trở về nên còn chưa thích ứng được. Mẹ cho chị thêm chút thời gian, mẹ muốn mắng thì cứ mắng con, đừng mắng chị...”

“Con bé ngốc này, mẹ mắng con làm gì? Nó là chị mà không biết suy nghĩ, chỉ biết để em gái ra mặt chịu thiệt!”

Hai cô con gái của bà ta đúng là chênh lệch nhau quá nhiều.

Lục Tâm Noãn vừa an ủi Phó Mạn vừa thay đổi chủ đề câu chuyện.

“Mẹ đừng giận nữa. Mẹ quên mất ngày mai là thứ bảy sao, Tô Giác mới con tới nhà cậu ta ăn cơm, cậu ta nói ông nội Tô đã về rồi!”

Phó Mạn nghe thấy chuyện này thì sắc mặt dịu đi không ít.

Nhà họ Tô và nhà họ Lục giống nhau, đều là những gia tộc có máu mặt ở Vu Thành. Tô lão tiên sinh còn có cả thế lực ở Cẩm Kinh, thế nên tất cả mọi người của Vu Thành đều muốn có quan hệ tốt với nhà họ Tô.

Lưu Tâm Noãn và cháu trai Tô Giác của Tô lão tiên sinh là bạn cùng lớp, quan hệ cũng không tệ, việc mời đến nhà ăn cơm thế này không cần nói cũng biết.

“Noãn Noãn, ăn cơm xong mẹ sẽ dẫn con đi mua một bộ váy mới thật xinh đẹp. Ngày mai con nhớ cầm theo cả bức tranh con đạt giải để ông nội Tô chỉ điểm cho con thêm một chút. Ông ấy rất thích những thứ văn nhã như thế này, nhất định sẽ có ấn tượng tốt với con.

“Vâng, con biết phải làm như thế nào!” Lục Tâm Noãn lập tức quét mắt nhìn Lục Miên, giả vờ lơ đãng nói: “Chị, chị đừng buồn nhé...”

Lục Miên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi mờ mịt.

Lục Tâm Noãn giải thích: “Em nhớ năm mười sáu tuổi, chị trả lại thư tình của Tô Giác...”

“Thư tình?” Lục Miên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhún vai: “Đó không phải thư tình mà là thư mời ông cụ Tô gửi cho tôi, tôi không muốn đi nên trả lại cậu ta.”

“Thì ra là vậy...” Lục Tâm Noãn mím môi, cúi đầu ăn cơm.

Phó Mạn nghe Lục Miên nói thế thì cơn tức giận lại bùng nổ.

“Lục Miên, con có thể nói thật một lần không hả? Người như Tô lão tiên sinh làm sao có thể gửi thư mời cho con được? Từ nhỏ đến lớn chỉ nói dối, con làm sao thế hả? Nếu để người ngoài nghe thấy những lời này, họ sẽ chê cười cả nhà chúng ta đó!”

Từ  nhỏ Lục Miên đã nói dối, gì mà đọc thuộc lòng sách giáo khoa, không cần phải thi, tháo tivi ra cũng có thể lắp lại được, thậm chí còn dõng dạc nói mình đã cứu người.

Còn nhỏ tuổi mà suốt ngày nói dối!

Lục Miên mặt không đổi sắc, hồi nhỏ cô còn cố gắng chứng minh, nhưng đến giờ đã quen im lặng rồi.

Lục Tâm Noãn đặt đũa xuống khuyên nhủ: “Mẹ đừng giận, có lẽ chị nói vậy cũng chỉ là vì muốn đến nhà họ Tô mà thôi...”

“Nó đi cái gì mà đi, cầm kỳ thi họa đều không biết, đi chỉ xấu mặt chúng ta thôi!” Bà ta không nuốt trôi cơm nữa, phiền não: “Lục Miên, sau này con đừng nói những chuyện vô lý như thế nữa!”

 


/2217