Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 6: Đều là người một nhà

/2217


Chương 6: Đều là người một nhà

Lục Tâm Noãn hỏi xong thì giống như muốn phát tiết.

“Nhưng mà, em cũng là người vô tội... Mọi chuyện cũng không có cách nào khác...”

“Mẹ vẫn luôn tự trách, phải mất mấy tháng mới phục hồi tâm trạng được. Bây giờ mẹ vì trả nợ mà phải đi làm ở công ty của chú với mức lương rất thấp...”

Mặc dù nhà họ Lục ở Vu Thành cũng có thể coi là một gia tộc lớn, đứng trong top mười gia tộc giàu có của Vu Thành.

Nhưng mà người quản lý tài sản lại là chú của bọn họ chứ không phải gia đình bọn họ.

Tiền đã vay thì nhất định phải trả.

“Chúng ta dù sao cũng là người một nhà mà, không phải sao?”

Lục Miên nghe thấy tiếng khóc nức nở thì mới ngẩng đầu lên.

Cô có làm gì đâu mà cô ta đã khóc nức nở thế này rồi?

Lục Miên cảm thấy thật nực cười.

Cô đang cười, nhưng nụ cười lại vô cùng lạnh lẽo.

Giống như ánh mặt trời ngày đông lạnh giá, nhìn thì ấm áp, nhưng lại lạnh đến thấu xương.

“Đừng khóc nữa.” Lục Miên cúi đầu lật giở trang sách: “Để mẹ nhìn thấy thì lại tưởng tôi bắt nạt cô.”

Lục Tâm Noãn không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên.

Cô ta nói nhiều như vậy mà Lục Miên hoàn toàn không để ý tới.

“Ăn cơm thôi!”

Âm thanh của Phó Mạn dưới lầu vang lên, hóa giải sự xấu hổ của Lục Tâm Noãn.

Cô ta lau sạch nước mắt: “Nói chung là chị cũng nên suy nghĩ cho mẹ một chút! Được rồi, mau xuống nhà ăn cơm!”

Trên bàn ăn bày ra ba món mặn một món canh, bên cạnh còn có một đĩa hamburger.

Ba người mà ăn như thế đã coi là phong phú rồi.

Lục Tri Trai- cha Lục không về ăn tối.

Lục Miên, Lục Tâm Noãn ngồi xuống.

Bầu không khí trên bàn ăn vô cùng kỳ quái.

Phó Mạn đẩy đĩa hamburger đến trước mặt Lục Miên, xoa tay nói: “Đây là món con thích nhất, mẹ thử làm hai chiếc, con ăn thử xem. Của nhà tự làm ngon và sạch sẽ hơn bên ngoài bán nhiều.

Lục Miên cũng không khách khí, cầm một chiếc lên ăn. Toàn bộ quá trình cô đều yên lặng, cũng không có ý định nói câu nào.

Phó Mạn muốn nói lại thôi, tâm tình phức tạp.

Bà ta nhìn về phía chiếc ghế chính trống không, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và oán hận.

Con gái lớn để ý đến bà ta, chồng cũng không quan tâm bà ta.

Lục Tri Trai quản lý một nhà xưởng ở bên ngoài, mười ngày nửa tháng mới về nhà một lần.

Đương nhiên, Lục Tri Trai cũng không muốn trở về.

Tình cảm giữa Lục Tri Trai và Phó Mạn đã xuất hiện vấn đề từ lâu, gia cảnh nghèo hèn khiến hai người không giữ được bình tĩnh, cũng đã nói đến chuyện ly hôn mấy lần.

Thế nhưng Phó Mạn cảm thấy ly hôn là chuyện rất mất mặt, kiên quyết không đồng ý.

Cũng vì thế mà Lục Tri Trai càng ngày càng ít về nhà hơn.

Ngay cả khi Lục Miên bình an trở về mà cũng không thấy Lục Tri Trai xuất hiện.

Phó Mạn chỉ là một người phụ nữ có xuất thân bình thường, tư tưởng bảo thủ. Cuộc hôn nhân không ưng ý nhưng bà ta cũng chỉ dám cắn răng nhẫn nhịn.

Cũng may là bà ta còn có Lục Tâm Noãn.

Chờ Lục Tâm Noãn tốt nghiệp cấp ba rồi thi vào một trường đại học danh giá, sau đó kết hôn với một chàng trai có điều kiện thì những người khác sẽ không dám coi thường bọn họ nữa.

Còn về phần con gái lớn...

Phó Mạn nhớ tới hai cuộc gọi khiến người ta phải đau đầu chiều nay.

 

 


/2217