Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 4: Không biết cả ngày bận rộn cái gì

/2217


Chương 4: Không biết cả ngày bận rộn cái gì

Phó Mạn nhìn cô con gái nhỏ Lục Tâm Noãn vừa mới đi học về thì sắc mặt lập tức dịu đi, nhanh chóng tới cầm cặp sách nặng cho con gái.

“Con gái bảo bối của mẹ về rồi à?”

“Mẹ!” Lục Tâm Noãn mỉm cười ngọt ngào.

“Con có đói không, mẹ nấu cơm xong ngay đây! Toàn là những món con thích!”

Phó Mạn cưng chiều nhìn con gái.

Bà ta sinh được một cặp song sinh, con gái lớn là Lục Miên, con gái nhỏ là Lục Tâm Noãn.

Nhưng hai đứa trẻ này lại không những khác nhau về ngoại hình mà tính cách cũng khác nhau một trời một vực.

Tính tình của Lục Miên rất quái dị, từ nhỏ đã không nghe lời, hành vi quái đản, còn hay nói dối.

Còn Noãn Noãn thì vừa dịu dàng vừa nghe lời, lại còn siêng năng hiếu học, thực sự là áo bông nhỏ tri kỷ.

Đôi khi bà ta còn nghĩ, rõ ràng là sinh đôi mà sao lại có chênh lệch lớn đến thế?

Phó Mạn thở dài, sau đó bỗng chú ý đến tay Lục Tâm Noãn.

“Noãn Noãn, con cầm cái gì thế?”

“Cái này...” Lục Tâm Noãn cười xấu hổ.

“Học kỳ trước con có tham gia một cuộc thi vẽ tranh, hôm nay nhận được giấy chứng nhận.”

“Giấy chứng nhận gì? Mau cho mẹ xem.”

Phó Mạn lập tức mở bưu phẩm ra, bên trong là giấy chứng nhận giải nhất cuộc thi hội họa, còn có dấu đỏ vô cùng chói mắt.

Lục Tâm Noãn đã sớm biết kết quả rồi, thế nên khi nhìn thấy giấy chứng nhận thì cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.

“Noãn Noãn của chúng ta giỏi quá! Con không những học giỏi mà còn vẽ đẹp nữa! Nhưng mà con cũng không được làm lơ là việc học đâu nhé.”

“Mẹ yên tâm ạ, con sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học ở trường đâu! Giáo viên lớp vẽ của con còn nói sẽ gửi tác phẩm này của con tới công ty trò chơi Tố Phong để làm tham gia tuyển chọn làm nhân vật trong một game của họ, nên chắc là con phải dành chút thời gian sửa lại tác phẩm này...”

“Thật sao? Tố Phong có phải là công ty trò chơi nổi tiếng, nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế đó không? Noãn Noãn, đây là cơ hội tuyệt vời để con thể hiện bản thân. Mẹ tin chắc con sẽ được chọn, gia đình chúng ta trông cậy vào con đấy!”

Phó Mạn cầm giấy chứng nhận, vui mừng khôn xiết.

Bọn họ là đại phòng nhưng lại kém xa nhị phòng, rõ ràng là anh em ruột nhưng cảnh ngộ lại như trên trời và dưới đất.

(Đại phòng: gia đình anh trai, nhị phòng: gia đình em trai)

Nhị phòng ở nhà chính, có người hầu kẻ hạ, còn nắm giữ huyết mạch kinh tế của nhà họ Lục. Còn nhà bọn họ chỉ có thể sống ở nhà phụ vắng vẻ, còn nợ chồng nợ chất.

Bà ta cũng chỉ có mỗi Lục Tâm Noãn là niềm tự hào của mình.

“Mẹ, chị con đã về chưa?”

Phó Mạn hất cằm: “Trên lầu.”

“Trạng thái của chị ấy hôm nay thế nào ạ?”

“Vẫn thế, không chịu đi học, cũng không đi làm, cả ngày chẳng biết bận rộn cái gì.”

“...Con đi khuyên nhủ chị ấy.”

Lục Tâm Noãn đi lên lầu, được vài bước thì dường như nhớ ra chuyện gì, lại quay đầu tinh tế dặn:

“Mẹ, đừng để chị con nhìn thấy chứng chỉ này, con sợ chị ấy nhớ đến những chuyện không vui. Con nhớ hồi nhỏ chị ấy đã từng làm hỏng cọ vẽ của con, từ đó về sau con không thấy chị ấy vẽ nữa.”

Phó Mạn ngẩn ra, cũng nhớ lại chuyện đó.

Lục Miên từ nhỏ đã là một đứa trẻ không hòa đồng.

Hồi còn bé, Lục Miên luôn bắt nạt em gái mình, phá hủy cọ vẽ của em gái, còn nói dối mình không làm.

Mỗi lần nhớ tới ánh mắt lạnh như băng của Lục Miên lúc đó, Phó Mạn không nhịn được mà run cả người.

Đứa bé đó đúng là chẳng trông cậy được...

 


/2217