Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 22: Em rất bận, không có thời gian đâu ạ

/2217


Chương 22: Em rất bận, không có thời gian đâu ạ

Bạn học trong lớp cũng lấy làm tò mò.

Lục Miên trước giờ thích một mình một cõi, đẹp trai cool ngầu mười phần, cô sở hữu một loại khí chất lạnh lùng và lý trí không thuộc về độ tuổi vốn có của bọn họ.

Không ngờ tới cô cũng sẽ đọc loại tiểu thuyết ngôn tình nữ sinh này, họ ngay lập tức cảm thấy cô còn khá đáng yêu đó chứ.

Lục Miên bị bắt tại trận cũng không hề xấu hổ, cô dựa người vào lưng ghế, có chút nghiền ngẫm bĩu môi, “Rất hay.”

Đôi con ngươi đen kịt mang theo vài phần phức tạp không xác định.

“Nếu đã hay như vậy, vậy thầy mượn đọc thử nhé.” Vẻ mặt Đinh Xai kiểu “quyển sách này đã thuộc về tôi rồi, em đừng mong gặp lại nó” mà lật lật nó vài cái, anh ta lại còn có lòng tốt tìm giúp cô sách giáo khoa chương trình bắt buộc môn Vật lý, mở đến trang đang học đẩy đến trước mặt cô.

“Nghe giảng cho cẩn thận vào !”

Giọng điệu anh ta mang theo uy hiếp, tuy cũng không tính là uy hiếp gì.

“Tan tiết sáng lên văn phòng của thầy một chuyến.”

Lục Miên nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hy vọng không phải mời phụ huynh……

--

Sau khi tan tiết sáng, Lục Miên trái lại rất ngoan ngoãn gõ cửa phòng làm việc của Đinh Xai.

Đinh Xai đã ngồi ở đó đợi cô, trong tay cầm một quyển sách, vừa khéo chính là quyển <Nữ thần chứng khoán> kia.

Thấy cô bước vào, Đinh Xai nhanh chóng trưng lên một nụ cười ôn hòa.

Nếu anh ta đã nhận đứa học trò này, đương nhiên phải quan tâm đến tâm lý của cô.

Cô không giống với những học sinh khác, anh ta không dám nói nặng lời.

“Bạn học Lục Miên, em tới đây.”

“Thầy Đinh.”

Những giáo viên khác của tổ Vật lý vẫn chưa đi, họ liếc mắt nhìn qua bên này, đều không nhịn được mà lắc đầu.

Cũng không biết là bọn họ nhìn không quen thái độ không mang tính sát thương nào của Đinh Xai.

Hay là nhìn không quen Lục Miên.

Đinh Xai tìm cho Lục Miên một cái ghế rồi bảo cô ngồi xuống.

“Bạn học Lục Miên, mấy ngày trước em lên lớp không liên tục, đã bỏ lỡ rất nhiều bài học. Lại thêm hai năm vừa qua em không đi học, nhất thời sẽ gặp khó khăn. Các giáo viên đều hiểu……”

Anh ta ngừng lại một chút sau đó đề nghị: “Hay là như vầy đi, tan học em đến văn phòng tìm thầy, thầy sẽ phụ đạo riêng cho em. Các môn khoa học tự nhiên đều không thành vấn đề, còn môn khoa học xã hội……cái này chỉ cần tìm giáo viên bộ môn vẽ sơ đồ trọng điểm ra giúp em thôi. Thầy tin chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, thành tích của em chắc chắn sẽ tiến bộ. Bây giờ mới lớp 10 thôi, vẫn còn ba năm nữa em mới thi đại học !”

Lục Miên nhìn gương mặt tràn đầy chân thành của thầy chủ nhiệm, khóe mặt quét qua những giáo viên đang nhao nhao lắc đầu kia, bản thân cô cũng lắc đầu.

Lên cấp ba, nhiệm vụ học tập nặng nề hơn rất nhiều, một giáo viên dẫn dắt mười mấy học sinh đã không nổi rồi, sao có thể có đủ tinh lực để phụ đạo riêng cho một học sinh chứ, càng huống chi cô còn là kiểu học sinh đặc biệt.

Cô tự nhận bản thân không đáng để thầy chủ nhiệm để tâm, so với việc nhọc lòng tốn công phí sức cứu vãn cô còn không bằng cứ giống với cha mẹ cô ấy, sớm ngày từ bỏ cô mới là điều đúng đắn.

Cô phóng khoáng mỉm cười, không quá để ý từ chối ngay: “Thầy Đinh, em rất bận, không có thời gian đâu ạ.”

“Chậc, một học sinh như em thì bận cái gì chứ ! Bận đọc tiểu thuyết ngôn tình à ?” Đinh Xai nâng cao giọng, có chút chỉ tiếc mài sắt không thành thép nói: “Em là một đứa trẻ thông minh, chỉ cần em cố gắng nỗ lực, chắc chắn có thể theo kịp tiến độ. Tâm tình ghét học tập thầy có thể hiểu, nhưng nếu em chịu bỏ ra từng chút từng chút nỗ lực để học tập, ngộ nhỡ yêu thích nó thì sao !”

Nói xong, anh ta đẩy quyển sách kia đến trước mặt Lục Miên, “Em thích đọc loại tiểu thuyết này, nhưng loại tiểu thuyết này không thể dạy em trở thành thần trong giới chứng khoán được, có đúng không nào ?”

Cái này cũng không hẳn……

Lục Miên âm thầm kháng nghị một câu, cô nghiêng đầu, giọng điệu bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút ý tứ khuyên nhủ Đinh Xai ngược lại.

“Thầy Đinh, thầy có thời gian như vậy thì chi bằng phụ đạo cho mấy bạn học sinh có tiềm năng đi ạ.”

Lời này vừa thốt ra, trong văn phòng liền truyền đến một giọng nói châm chọc.

“Nhìn xem, từ khi nào mà thầy Đinh đã trở thành Lữ Động Tân rồi vậy !”


/2217