Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 20: Giả đó, đừng tin

/2217


Chương 20: Giả đó, đừng tin

Lục Miên nhốt mình trong phòng hai ngày.

Mỗi lần đói hay khát thì đến tủ lạnh trong phòng bếp tìm chút thức ăn đồ uống tùy tiện lấp đầy bụng, lăn qua lộn lại như thế trôi qua một tuần.

Sáng thứ Hai.

Cô vận một thân đồng phục trường trung học Côn Bằng đúng giờ có mặt tại phòng khách.

Đồng phục thể thao rộng rãi với hai màu màu xanh thẳm và trắng đan xen, khoác lên người lại càng tôn lên nước da trắng ngần của cô, đồng thời càng khiến cô trông lạnh lùng hơn, nhưng lại rất đẹp mắt.

Phó Mạn đeo tạp dề bước ra, treo lên một nụ cười miễn cưỡng, hỏi: “Miên Miên, mẹ đã làm bữa sáng rồi, con muốn ăn chút không ?”

Những người mẹ khác khi muốn con mình ăn cơm xưa nay đều trực tiếp nói, “Ăn cơm thôi” chứ không phải là “Ăn không”.

Đến chỗ của Phó Mạn lại biến thành một câu hỏi khách sáo.

Nhìn như bà ta đang hỏi ý kiến của Lục Miên nhưng trong tiềm thức đã xem Lục Miên thành người ngoài của cái nhà này rồi.

Lục Miên kéo kéo khóe miệng, quét mắt nhìn Lục Tâm Noãn đang ngoan ngoãn uống sữa bò trong phòng bếp, hờ hững đùa cợt: “Con vào ăn, hai người còn có thể nuốt trôi sao ?”

Cô mang theo cặp sách, nhấc chân bước về phía cửa.

“Miên Miên ! Đợi đã !” Phó Mạn hấp tấp gọi cô lại, hai tay chà xát tạp dề, “Chuyện yến tiệc của nhà họ Tô, chú của con đã nói với mẹ rồi, sao con không nói sớm là ông Tô gọi con qua chứ hả……”

Lúc đó bà ta đang trong cơn tức giận nên nói năng vô cùng khó nghe.

Nhiều lần muốn lên lầu tìm cô nói chuyện nhưng mỗi lần đều bị cánh cửa lạnh lẽo kia cản chân.

Bà ta chung quy vẫn không có cách nào đối mặt với đứa con gái này.

Lục Tâm Noãn cũng bước ra từ phòng bếp, “Đúng đó chị à, chị nên nói sớm với tụi em mới đúng, bằng không mẹ cũng sẽ không trách lầm chị. Vả lại ông nội Tô nói với tụi em rằng là chị đã đánh đám người xấu. Chị, thật đúng là chị đã cứu bọn em sao ?”

Chuyện này Lục Miên trái lại không hề hay biết gì, cô híp mắt nghĩ ngợi một hồi liền thông suốt.

Đoán chừng là bọn Tiểu Kỳ Mặc đã nói với ông Tô.

Nói rồi thì có tác dụng gì không ? Méo có tác dụng gì cả. Lúc cô nói thật, bọn họ chưa bao giờ tin cô. Mà khi cô nói láo……

Lục Miên cà lơ phất phơ câu cặp sách lên xoay vòng vòng trên tay, tiếng cười uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng lại lạnh tới thấu xương tràn ra khỏi khóe miệng cô.

Cô nghiêng đầu, bất cần đời nói.

“Giả đó, đừng tin.”

Lục Tâm Noãn thở phào một hơi, biết ngay là vậy mà. Tuy biết tỏng trò vặt của Lục Miên, thế nhưng trong lòng cô ta vẫn không thoải mái lắm, dẫu sao thì ông nội Tô bảo vệ cô như vậy, còn ra lệnh hủy bỏ luôn buổi tiệc nữa chứ……

Quên đi, đành phải đợi cơ hội lần sau thôi, phải bồi đắp cảm tình với ông nội Tô mới được.

Cô ta tiến lên trước một bước, bày vẻ chân thành ôm Lục Miên một cái.

Lục Miên cực kỳ bực bội, né ra.

“Chị……” Lục Tâm Noãn ngượng ngừng sờ mũi một cái, “Em không có ý gì khác……em chỉ là lo lắng chị đụng phải kẻ xấu kia rồi bị thương, tuy từ nhỏ chị đã đánh nhau rất giỏi nhưng dẫu sao chúng ta cũng không giống với những kẻ đã lăn lộn trong xã hội kia……”

Lời này khiến Phó Mạn hãi hùng khiếp vía, bà ta không rõ tình hình cụ thể của chuyện này, chỉ bắt đúng một câu trọng điểm, bà ta vội vã dặn dò Lục Miên: “Miên Miên, về sau không được phép đánh nhau nữa.”

“Tất nhiên.” Lục Miên sảng khoái gật đầu, “Còn chuyện gì không ?”

“Vậy con……còn trách mẹ không ?” Phó Mạn lấy hết dũng khí thấp giọng hỏi một câu.

Vẻ mặt của Lục Tâm Noãn bên cạnh có chút quái dị.

Lục Miên bật cười, đôi mày xinh đẹp khẽ nhếch lên mang theo sự tùy ý, ngũ quan tinh xảo đến mức không thể soi mói được.

Cô thật sự rất đẹp, bất kể là trưng ra biểu cảm gì cũng đều rất đẹp.

Đối với câu hỏi mang hai tầng nghĩa của bà ta, cô tỏ ra cực kỳ thoải mái, vung cặp sách lên phất phất tay, cà lơ phất phơ rời đi.

Phó Mạn đờ người ra, “Rốt cuộc con bé có ý gì ?”

Lục Tâm Noãn mím môi, rơi vào trầm mặc.

Từ sau người chị gái này của cô ta quay về, thứ mà chị ta mang lại cho cài nhà này không phải là vinh quang hay vui vẻ mà là vết nhơ không thể xóa nhòa cùng với sự hổ thẹn sâu sắc !

 

 


/2217