Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 17: Cô đã trải qua những gì ?

/2217


Chương 17: Cô đã trải qua những gì ?

Loại trò hề ấu trĩ này, ngay cả một dấu chấm câu Lục Miên cũng không tin.

Nếu đối phương đã kiên trì như vậy, cô cũng không cần thiết phải ra vẻ làm gì, cô hơi khom người chui vào ghế phó lái.

Cô rất gầy rất nhẹ, lúc ngồi xuống, xe cũng không có biến hóa gì.

Chỉ có điều tuy người đã lên xe nhưng mặt mày xinh đẹp lại mang theo nét trào phúng lạnh lẽo, ác ý càn rỡ mà mỉm cười.

“Xe anh có an toàn không đấy ?”

Cô nói chuyện xưa nay vẫn luôn như vậy, lời nói không đầu không đuôi lại thêm vẻ mặt gợi đòn, đích thị là muốn ăn đập mà.

Thế nhưng Lục Miên không sợ, cũng không thèm để ý, trong lòng cô đã sớm không còn hai chữ ‘sợ hãi’ nữa rồi.

“Yên tâm, tôi lái xe rất chắc tay.”

Rõ ràng là bị trào phúng nhưng Tiêu Kỳ Mặc lại bất ngờ cười một tiếng, tâm trạng còn rất tốt.

Chẳng những không có không vui lại còn hiếm khi giải thích với đối phương.

“Ha……”

“Ha……”

Trong buồng xe không hẹn mà cùng vang lên hai tiếng cười khẽ.

Xe khởi động chạy một mạch.

Lúc Lục Miên ngồi lên ghế phó lái thì đai an toàn tại đó đã tự động điều chỉnh đến kích cỡ phù hợp rồi thắt lên người cô.

Vẻ mặt Lục Miên vẫn như thường, cơ thể cô hơi cuộn tròn lại, cô ôm điện thoại lười biếng ngồi nghịch.

Hoàn toàn xem người đàn ông bên cạnh như tài xế.

Tiêu tài xế lần đầu tiên bị người ta xem nhẹ như vậy, khóe mắt quét qua người con gái ngồi bên cạnh, bật nhạc trong xe lên, là một khúc piano nhẹ nhàng du dương.

Lục Miên nghe khúc nhạc, liếc mắt nhìn tên của nó.

<Ảo ảnh ban ngày>

Là một khúc piano bi thương khiến người nghe chực khóc.

Khóe môi Lục Miên câu lên một nụ cười tà ác bất hảo, như có như không ‘ha’ một tiếng, lông mi dài rũ xuống, cô tiếp tục chú tâm nghịch điện thoại.

Sở trường của cô là một tay chơi điện thoại, ngón tay thon dài cũng tùy gõ theo tiết tấu, dường như là động tác theo bản năng.

Thế nhưng Tiêu Kỳ Mặc bên cạnh lại lấy làm bất ngờ.

Một cô nhóc thú vị.

Có lẽ ngay cả cô cũng không ý thức được cô đã dùng ngón tay của mình gõ ra cả cách chơi khúc piano này.

Vừa nghịch điện thoại vừa gõ nhạc khúc, cô dường như rất am hiểu việc làm hai chuyện cùng một lúc.

Hứng thú của Tiêu Kỳ Mặc càng đậm, sau khi nhìn cô một cái liền thuận miệng hỏi: “Những sát thủ trong ngõ hẻm cũng không vô dụng như vậy, sao cô giải quyết được bọn chúng thế ?”

Những kẻ đó dẫu sao cũng là dân chuyên nghiệp nhưng lại bị một mình Lục Miên hành hạ thê thảm như vậy, có thể tưởng tượng được thân thủ của Lục Miên có bao nhiêu thâm sâu khó lường.

Không phải anh nghi ngờ gì, chỉ đơn giản là hiếu kỳ thôi.

Lục Miên cười nhưng đáy mắt lại bao phủ tầng tầng lớp lớp xa cách và phòng bị, không chút độ ấm.

“Học được chút công phu phòng thân thôi, có vấn đề gì sao ?”

Đương nhiên không có vấn đề.

Tiêu Kỳ Mặc rất thấu hiểu, năm đó lúc cô bị bắt cóc, cũng chỉ mới 17 tuổi mà thôi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Sống sót dưới tay một đám bắt cóc hung ác những hai năm trời, quá trình đó có bao nhiêu gian khổ, người ngoài khó mà hình dung được.

Không chỉ phải học công phu phòng thân, giữ một cái đầu lạnh mà còn phải thông minh sáng suốt hơn người.

“Lục Miên.” Tiêu Kỳ Mặc mắt nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mím thành một đường, anh im lặng một hồi, nửa phút sau mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Cô đã trải qua những gì ?”

Nhưng lần này lại không có ai trả lời anh.

Anh kinh ngạc nghiêng mắt sang nhìn một cái, cô nhóc bên cạnh đã ôm điện thoại ngủ say.

Sau khi ngủ, cả người cô liền giảm đi lệ khí và xa cách vốn có, đồng thời lại tăng thêm vài phần mềm mại cùng với hơi thở thiếu nữ vốn thuộc về độ tuổi này, tóc đen mềm mại rũ xuống, vài sợi dính lên khóe miệng cô hình thành rõ sự tương phản với gương mặt trắng nõn như trứng gà bóc.

Ngủ còn rất ngon ha.

Là nhạc không hay sao ?

Hay là do anh quá nhạt nhẽo ?

Tiêu Kỳ Mặc vừa tức vừa buồn cười, tay lại không tự chủ chỉnh âm lượng thấp xuống, tăng cao nhiệt độ của điều hòa trong xe một chút.

Rất nhanh chiếc xe màu đen đã dừng lại trước cổng nhà họ Lục.

Người đàn ông nghiêng người qua, trong lòng đang suy xét xem nên gọi cô dậy hay bế cô vào nhà.

Một người có lòng phòng bị nặng như cô vậy mà lại ngủ ngon lành trên xe anh, anh dường như không nỡ đánh thức cô.

Người đàn ông mím, ngón tay với khớp xương rõ ràng khẽ nhấc lên, còn chưa kịp chạm đến góc áo của thiếu nữ đã bị bị một lực đạo đột ngột hất tung ra.

Anh ngớ ra.


/2217