Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 14: Thần tiên choảng nhau

/2217


Chương 14: Thần tiên choảng nhau

Diệp Cẩn Văn kinh ngạc không thôi nhìn đôi bên một chút, “Hai người từng gặp nhau rồi à ?”

Theo lý mà nói thì không nên mà.

Số lần Tiêu Kỳ Mặc đến Vu Thành cực kỳ ít ỏi, tổng cộng chỉ có hai lần, tính thêm lần này nữa là ba.

Bất luận là thế nào đi nữa thì hai người này không có khả năng quen biết nhau.

Lục Miên cười nhạt một tiếng, đôi con ngươi lạnh lẽo liếc nhìn Diệp Cẩn Văn.

Ác ý nơi đáy mắt cũng không thèm che giấu, thái độ lại càng không coi ai ra gì.

“Bác sĩ Diệp, anh ta không phải là người đã giám sát tôi ngày hôm qua sao ? Sao nào, đừng bảo là anh ta không nói gì với anh hết nhé ?”

Diệp Cẩn Văn ngay lập tức chột dạ.

Tiêu Kỳ Mặc hứng thú nhìn cô, đôi mắt dưới mắt cặp kính gọng vàng càng thêm ôn hòa nhã nhặn, chứng tỏ tâm trạng hiện tại của anh đang cực kỳ tốt.

“Sao cô đoán được ?” Tiêu Kỳ Mặc cảm thấy cô rất thú vị.

Xem ra cô đã sớm biết chuyện anh ở đằng sau giám sát cô thông qua camera rồi.

Lục Miên nhìn thẳng vào người đàn ông lịch sự văn nhã trước mặt, duỗi ngón tay trắng nõn ra.

“Thứ nhất, trong lúc khám cho tôi, bác sĩ Diệp đã liếc nhìn camera những ba lần, nói trắng ra thì đằng sau camera chắc chắn có người.”

“Thứ hai, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thế nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại không hề xa lạ, điều này chứng minh anh đã từng gặp hoặc từng nhìn thấy tôi rồi.”

“Thứ ba, bác sĩ Diệp nơi nơi đều lấy anh làm chủ, chứng tỏ rằng thân phận của anh rất cao quý. Lại thêm nhà họ Tô đã tuyên bố rằng trong buổi tiệc sẽ xuất hiện một vị khách đặc biệt, cho nên, Tiêu Kỳ Mặc tiên sinh, hân hạnh được gặp mặt.”

“Thứ tư, cũng là điểm mấu chốt......” Lục Miên thu ngón tay lại, một chân hơi co lên, mũi chân lười biếng tùy ý đạp lên nền đá dưới đất, giọng điệu càng thêm gợi đòn.

“Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói mò mà thôi, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người thì có vẻ như tôi đã mò đúng nơi đúng chỗ rồi nhỉ.”

Diệp Cẩn Văn nghe đến nghệt mặt ra.

Nếu không phải lập trường không đúng thì anh ta thật muốn quỳ lạy vị đại lão này một cái !

Đối mặt với loại nhân vật có máu mặt như Tiêu Kỳ Mặc biết bao người đã vô thức sinh ra một cỗ áp lực vô hình, ngay cả đến nói chuyện còn nói chẳng xong nữa là, có khi còn đứng không vững luôn ấy chứ. Thế mà thiếu nữ trước mặt này đây lại bình tĩnh thong dong đến lạ thường, hơn nữa còn dõng dạc phân tích từng điểm mấu chốt như thế !

Trâu bò (hét lớn tiếng) !

Hứng thú trong đáy mắt Tiêu Kỳ Mặc càng lúc càng đậm, anh ung dung thong thả móc từ trong túi ra một chiếc khăn mùi soa màu trắng đưa cho Lục Miên.

Vừa rồi anh quan sát thấy trên ngón tay Lục Miên có dính chút gì đó màu vàng, còn mang theo cả mùi hoa quế nhàn nhạt nữa, có lẽ là xác cánh hoa quế bị nghiền nát.

“Lau tay đi.”

Lục Miên cũng không ngần ngại mà nhận lấy.

Tiêu Kỳ Mặc nhìn cô dùng khăn mùi soa nghiêm túc lại tỉ mỉ lau từng ngón tay một, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy vui vui.

“Vậy chi bằng cũng để tôi đoán thử xem nhé......trước đó ở đây có xảy ra đánh nhau, là cô làm.” Giọng anh ôn hòa lại vô cùng chắc nịch.

Diệp Cẩn Văn cả kinh.

Trong đầu ngay lập tức hồi tưởng lại những thông tin mà vừa nãy Tiêu Kỳ Mặc đã suy luận ra, thân cao 1m70, nặng 42kg, nữ, xỏ tông lào……sau đó lại tỉ mỉ quan sát Lục Miên, mẹ nó hoàn toàn trùng khớp mới ghê chứ !

Đột nhiên phát hiện ra so với hai vị đại ca trước mặt này, anh ta cứ như đã trở thành…….món cá nấu cà chua vậy.

Vừa chua vừa dư thừa !

Đây đích thị là hiện trường thần tiên choảng nhau, cường cường quyết đấu !

“Là tôi.”

Cô sảng khoái thừa nhận trái lại khiến Tiêu Kỳ Mặc và Diệp Cẩn Văn ngoài ý muốn.

“Tôi muốn trèo tường, là bọn họ làm vướng chân.”

Khóe miệng trên gương mặt trẻ con của Diệp Cẩn Văn khẽ run rẩy, trong đầu ngay lập tức vẽ ra hình ảnh.

Một thiếu nữ ăn chơi trác táng bố đời thiên hạ muốn trèo tường vào nhà họ Tô, bỗng nhiên phát hiện một đám sát thủ chui từ đâu ra nhảy tới ngáng đường mình, thế là thuận tay……à không, thuận chân đạp đám người đó sml luôn.

Mệt cho anh ta trước đó còn bổ não có người muốn cướp đầu người của bọn họ, hoặc là nhà họ Tô âm thầm phái cao thủ bảo vệ gia trạch. Nào ngờ đâu chân tướng lại ‘ly kỳ’ như vậy !

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì việc này rất phù hợp với cách hành sự của Lục Miên, cô so với người khác……quả thực không giống nhau lắm.

Giống hệt một ngự tỷ lãnh khốc siêu cool siêu ngầu !

Thế nhưng tiểu Miên Miên của tôi ơi, cô có biết là bản thân vừa vô ý cứu vớt luôn cả buổi tiệc không !


/2217