Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 12: Khách quý của ông Tô

/2217


Chương 12: Khách quý của ông Tô

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, liền thấy một ông cụ với mái tóc hoa râm đang được run rẩy bước tới với sự giúp đỡ của người hầu.

Mọi người đều nhận ra, đây chính là ông cụ được kính trọng nhưng lại hiếm khi lộ diện của nhà họ Tô.

Thực ra thì ông ấy cũng không được coi là già lắm, chỉ là từng trải nhiều, nên già nhanh, nên mới có vẻ gầy yếu như vậy.

Mọi người liền tự động tránh ra nhường đường, với thái độ kính cẩn.

Tô Giác vội vàng tới đón, đích thân đỡ ông ấy.

Lục Tâm Noãn cũng vô cùng có mắt nhìn, đi theo phía bên kia.

Nhưng ông cụ Tô lại bỏ qua hai người.

Mà đi thẳng tới trước mặt Lục Miên, nở nụ cười hiền từ, tuyên bố với mọi người: “Là đích thân tôi gửi thư mời, mời nhóc Miên tới, các người ai dám nói xấu?”

Các vị khách đều vô cùng bất ngờ, thì thầm với nhau.

Ông cụ Tô là người có tiếng nói lớn nhất ở Vu Thành, vậy mà lại bảo vệ cho một cô nhóc đã đánh cháu ông ấy?

Lục Hành Đường và Lục Tâm Noãn càng không thể tin được, sắc mặt liền khó coi.

Lời của ông Tô, giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt họ.

Ông Tô đích thân mời Lục Miên tới dự tiệc?

Họ chưa từng có được sự đãi ngộ này, thậm chí có đôi khi muốn gặp mặt ông cụ cũng đã rất khó rồi, Lục Miên dựa vào cái gì?

“Miên Miên, đi theo ông.”

Ông cụ Tô gạt đám người sang hai bên, dẫn Lục Miên đi về phía đình nghỉ mát.

“Cha, cha đừng đi, mọi người đều đang đợi cha đấy!”

“Tôi có việc, các người cứ ăn đi!” Ông cụ Tô dứt khoát cự tuyệt.

“......”

“Ông nội!” Tô Giác cũng gọi với theo, cậu ta đã mất hết mặt mũi, trong lòng đang buồn bực. Nhìn thấy ông nội mình vì Lục Miên mà vứt lại một đống khách, trong lòng liền không thoải mái.

Lục Tâm Noãn dịu dàng kéo cậu ta lại: “Tô Giác, cậu đừng giận Lục Miên, chị ấy không phải cố ý....”

Tô Giác không đồng ý, thậm chí càng tức giận hơn.

Cậu ta chẳng qua chỉ là bước tới ngăn cô ấy lại mà thôi, vậy mà người đó lại ra tay quật cậu ta xuống đất, còn nói không phải cố ý?!

“Được rồi mọi người, chúng ta trở lại sân trước.”

Tô Thăng trừng mắt nhìn con trai, tới đây được rồi, sau đó đi chào hỏi khách khứa ở sảnh trước.

Nhân vật chính của bữa tiệc không tham gia, những vị khách trang điểm lộng lẫy tới để nịnh nọt lấy lòng cũng thấy rất xấu hổ.

Lục Tâm Noãn nhìn bóng lưng một già một trẻ với ánh mắt u ám, không cam tâm nắm chặt bức tranh trong tay.

Cô ta tràn đầy mong đợi muốn gặp được ông Tô, muốn nhận được sự đồng ý của ông ấy. Trang điểm trên mặt, lễ phục trên người, còn có bức tranh trong tay, không có chỗ nào là không chuẩn bị kỹ lưỡng.

Nhưng bây giờ cô ta ngay cả cơ hội nói chuyện với ông nội Tô cũng không có, ngược lại là một đứa cà lơ phất phơ như Lục Miên, lại trở thành khách quý.

Tại sao lại trở thành như thế?

Rõ ràng người đi cùng ông nội Tô phải là cô ta....

Trong đình nghỉ mát, gió thu nhè nhẹ thổi, trộn lẫn với mùi thơm thanh nhã của hoa quế.

Trên bàn đá bày một ván cờ vây vẫn chưa chơi xong, trắng đen rõ ràng.

Lục Miên nhìn lướt qua, sau đó thì ngồi xuống.

Ông cụ Tô - Tô Thanh Hà không những không tức giận bởi vì cháu trai vừa rồi bị bắt nạt, mà ngược lại còn xin lỗi: “Tô Giác tính khí bốc đồng, tối nay ông sẽ dạy dỗ nó!”

“Cháu trai lớn rất thú vị.” Giọng nói của cô gái tràn đầy tà ác và ngạo mạn.

Cũng chỉ có cô mới dám nói như vậy với người đức cao vọng trọng như Tô Thanh Hà!

Tô Thanh Hà mỉm cười, sau đó thì quan sát Lục Miên một cách cẩn thận, nhìn một lúc lâu mới hỏi: “Sức khỏe có tốt không?”

“Rất tốt.”

“Ngủ có ngon không?”

“Cũng rất ngon.” Cô còn gian xảo nói thêm, “Ăn cũng rất ngon!”

“......”

Cuộc nói chuyện trống rỗng mà nhạt nhẽo, ông Tô không thể không lắc đầu.

Mãi cho đến sau khi im lặng một lúc, ông ấy mới lẩm bẩm nói với vẻ mặt mơ hồ, “Miên Miên, ông cũng là sau này mới biết vụ bắt cóc. Nếu ông biết sớm một chút, có lẽ.....”

“Ông cố gắng hết sức rồi, cháu biết.” Lục Miên ngẩng đầu lên, tay thì nghiền một cánh hoa quế bay rơi trên bàn đá, cười vô hại nói, “Không có gì mà nếu như, cứ coi như là tích lũy kinh nghiệm sống đi.”

“Cháu đấy.....” Tô Thanh Hà không biết đang buồn rầu điều gì, nói tới đây lại nuốt xuống, sau đó móc từ trong túi ra một chiếc USB đẩy tới.

“Trong đây có thông tin về vụ bắt cóc ông thu thập được trong hai năm nay, ông biết hôm nay cháu tới là vì cái này, lấy đi đi.”

Lục Miên ném cánh hoa quế đi, cầm lấy chiếc USB.

“Nơi biến mất cuối cùng của bọn tội phạm là ở trường trung học Côn Bằng, nếu như cháu có phát hiện mới thì nói cho ông biết, chúng ta có thể lần theo manh mối tìm được hang ổ thực sự của bọn chúng!”

“Vâng, cảm ơn ông.” Lục Miên đứng dậy, đặt một lá bùa tròn nhỏ cỡ lòng bàn tay lên bàn.

“Hôm nay tới, cũng là muốn trả thứ này cho ông.”

“Cái này....” Ánh mắt ông cụ Tô khựng lại, “Cháu mau cầm đi, sau này nếu gặp phải người của Cẩm Kinh, cái này sẽ cứu cháu một mạng!”

 


/2217