Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 11: Có ai mời cô ấy không vậy?

/2217


Chương 11: Có ai mời cô ấy không vậy?

 

Lúc này, Lục Miên với "thân thể không thoải mái" đang đi dạo trong hoa viên phía sau Tô gia.

Cô vẫn ăn mặc tùy hứng như trước, chân đi dép xỏ ngón, bước đi trên những phiến đá xanh, nhàn nhã mà tự tại.

Hệ thống an ninh của Tô gia cứ như đồ trang trí, dù không có thư mời cô vẫn có thể vào như chốn không người.

Tô Giác rất nhanh đã phát hiện ra cô gái xa lạ này, nhíu mày quát nhỏ một tiếng.

"Cô là ai?!"

Khách mời bình thường đều ở sân trước, vào được đến sân sau tất nhiên chỉ có người nhà và khách thân thiết.

Cậu ta  lại không có bất kỳ ấn tượng nào với cô gái cao gầy này.

Lục Miên dừng bước, trong biểu tình lạnh nhạt mang theo vài phần mê man. Sự tương phản này nhìn qua lại có chút dễ thương ngoài ý muốn.

Cô hỏi ngược lại: "Anh là ai?"

"??"

Tô Giác sửng sốt một hồi, nhanh chóng báo tên họ, "Tôi là Tô Giác, là tiểu thiếu gia của Tô gia!"

Lục Miên hiểu rõ, à, thì ra là cháu trai của ông cụ nhà họ Tô. Mấy năm không gặp, cô sắp quên mất người này rồi.

Gật gật đầu rồi tiếp tục đạp đôi dép lê đi vào trong.

Điệu bộ này, so với chủ nhà Tô Giác còn trâu bò hơn.

Tô Giác cảm thấy mình bị khiêu khích, vừa đuổi theo vừa hô: "Đứng lại, bên kia là tòa lầu của ông nội tôi, cô không được qua đó!"

Rất nhanh, giọng nói của cậu ta  đã lôi kéo được Lục Tâm Noãn qua đây.

Lục Tâm Noãn cách khoảng mười mét, nhìn bộ dáng xông lên đầy khí thế của Tô Giác, lại nhìn Lục Miên, âm thầm lau mồ hôi trong lòng.

Cô ta do dự trong chốc lát, quay đầu rời khỏi hậu hoa viên.

"Chú, thím, vừa rồi ở hậu hoa viên con nhìn thấy Miên Miên...hình như chị ấy đang cãi nhau với Tô Giác..."

Lục Hành Đường đang vui vẻ vừa nghe xong liền hít một ngụm khí lạnh.

"Sao con bé đó lại ở đây? Không phải để nó ở nhà sao?"

"Con cũng không biết nữa, hai người qua xem một chút đi ạ..."

Cô vừa nói vậy, một đám người liền kéo nhau đến hậu hoa viên.

Vừa vặn nhìn thấy Lục Miên nắm tay phải Tô Giác, xoay người áp chế cậu ta, mặt Tô Giác nghẹn đến đỏ bừng.

Mọi người sửng sốt, kinh ngạc thốt lên.

Tô Giác tốt xấu gì cũng là một nam sinh huyết khí phương cương, cao cả mét tám, thế nhưng lại bị một cô gái nhỏ khống chế?

"Dừng lại!"

Lục Hành Đường bất chấp chỉ trỏ của người khác, vội vàng đi qua giải cứu Tô Giác.

"Miên Miên, sao con lại ở chỗ này? Còn đang đánh ai đó?", ông ta thấp giọng nói, ngữ khí không nâng lên, nhưng cũng không tính là tốt.

"Có phải hiểu lầm gì rồi không?", Lục Tâm Noãn cẩn thận nói.

Bùi Cẩm Lan lắc đầu, ngữ khí mang theo bất mãn.

"Còn có thể có hiểu lầm gì? Con bé đó có thiệp mời không? Nó có nên đến nơi này không? Nó có nên làm thế này không?", chẳng ai mời nó đến cả, vậy mà còn có gan đi tới tìm rắc rối, như vậy cũng quá đủ rồi.

Sau ba chuyện liên tiếp, hai vợ chồng vội vàng xin lỗi Tô gia.

"Lão Tô, đây là cháu gái lớn của tôi, vừa mới về nên có hơi không hiểu chuyện."

"A..."

Đoàn người mang theo những ánh mắt khác thường đánh giá Lục Miên một phen.

Đây chính là cô bé nhà họ Lục bị bắt cóc hai năm, mới trở về dạo gần đây sao, đến loại yến hội này làm gì?

Chậc, nhìn cái kiểu ăn mặc cổ quái của cô ta kìa, khẳng định có bệnh tâm lý luôn!

Mọi người bất giác cách xa cô vài bước.

Tô Giác cũng dừng lại một chút, thì ra là cô ấy...Người đã từ chối lời mời của ông nội!

Lục Miên căn bản cũng không để ý tới, vỗ vỗ bụi không tồn tại trên người, tiếp tục đi sâu vào trong sân.

"Lục Miên, xin lỗi ông Tô đi, mau rời khỏi Tô gia!"

"Miên Miên à, bằng không chị về trước đi...", Lục Tâm Noãn nhỏ giọng khuyên nhủ.

Kỳ thật cô ta cũng chẳng muốn nhắc đến bà chị này trước mặt nhiều người đến vậy.

Thật đáng xấu hổ.

Nhưng nhìn bộ dáng khó xử của Lục Miên, trong lòng cô ta lại cảm thấy rất thoải mái.

Hôm nay là ngày Tô gia mở tiệc chào mừng, tất cả mọi người đều cao hứng cùng cung kính, Lục Miên náo loạn thế này làm cho cả bữa tiệc cứng đờ.

Lần này, hẳn là cô ấy sẽ bị khiển trách rất thảm ha...

Ngay khi ánh mắt lên án tìm tòi của mọi người rơi lên người Lục Miên, một thanh âm lại truyền đến từ tiểu lâu.

"Cô ấy là khách mời của tôi, ai dám đuổi cô ấy đi?!"

 


/2217