Lão Đại Đa Năng Bị Hủy Đi Áo Choàng

Chương 1: Nạn nhân không giống nạn nhân nhất

/2217


Chương 1: Nạn nhân không giống nạn nhân nhất

Vu Thành, tháng chín.

Có một tòa nhà nằm ở cuối hẻm, bên trong đang tiến hành điều trị tâm lý cho một người.

Lục Miên tùy ý ngồi trên ghế sô pha, ngón trỏ khẽ quấn lọn tóc, mỉm cười nhìn về phía đối diện.

Cô uống một ngụm nước, sau đó đặt ly xuống, cầm cây bút lên.

Đây chỉ là chiếc bút bi bình thường, nhưng lại giống như có sự sống, lần lượt lướt qua những ngón tay mảnh khảnh của cô, di chuyển hết lần này đến lần khác.

“Bắt đầu đi.” Cô hờ hững nói.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện bật cười, cứ có cảm giác hoán đổi thân phận.

Rõ ràng anh ta mới là bác sĩ tâm lý, thế nào lại để người bệnh chiếm thế chủ đạo rồi.

Anh ta lập tức cúi đầu nhìn bệnh án trên tay mình.

[Lục Miên, nữ, 19 tuổi, nạn nhân cuối cùng của vụ bắt cóc AorB, nửa tháng trước mới được giải cứu an toàn.]

Anh ta đã sớm nhớ rõ những thông tin này.

Nhưng mà...

Thật khó có thể tưởng tượng cô gái điềm tĩnh và lãnh đạm trước mắt anh ta bây giờ lại là nạn nhân.

“Lục Miên, chúng ta có thể trò chuyện như bạn bè được không? Người nhà của em rất lo lắng cho em, bọn họ hi vọng thông qua tôi có thể hiểu thêm được về em.”

Lục Miên không có hứng thú, tay phải vẫn xoay bút, tay trái thì cầm điện thoại giết thời gian.

Mặc dù cô đang làm chuyện khác nhưng thỉnh thoảng vẫn không quên ngẩng đầu nhìn người đối diện, nốt ruồi đỏ thấp thoáng chỗ vành tai như ẩn như hiện, lạnh lùng, xinh đẹp mà lại phong tình.

Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt của cô không hề có độ ấm mà chỉ ngập tràn tà khí.

Bác sĩ tâm lý Diệp Cẩn Văn hơi nhíu mày.

Đây là lần thứ hai anh ta gặp phải một bệnh nhân khó gần như thế này!

Người thứ nhất, tất nhiên là...

Hình như hơi đi xa chủ đề.

Diệp Cẩn Văn không nghĩ chuyện khác nữa, tiếp tục cố gắng tiếp cận đối phương.

“Em có thể nói cho tôi biết trong hai năm em bị bắt cóc đã xảy ra những chuyện gì không?”

“Tôi quên rồi.”

“Vậy em có nhớ người bí ẩn đã cứu em trở về không? Em có biết người đó không?”

“Không biết.”

“Em cảm thấy cha mẹ và em gái mình thế nào?”

“Rất tốt.”

“...” Diệp Cẩn Văn cảm thấy mình đã gặp phải một nút thắt trong sự nghiệp làm bác sĩ tâm lý của mình.

Người bệnh không hoang mang chút nào, còn anh ta thì lại cảm thấy đứng ngồi không yên.

Đây đã là lần trị liệu thứ tư rồi!

Những câu hỏi này cũng hỏi đi hỏi lại mấy lần!

Cho dù anh ta có cố gắng giải thích thế nào thì cô gái trước mặt vẫn có thái độ như thế, từ nét mặt và cử chỉ của cô thì hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dấu hiệu nói dối nào.

Nhưng trực giác nói cho anh ta biết Lục Miên có gì đó không ổn.

Anh ta không khỏi nhớ tới lời mẹ Lục Miên đã dặn: “Lục Miên từ nhỏ đã nói dối thành thần, không thể tin lời của cô!

Chẳng lẽ phải dùng biện pháp mạnh mới có thể khiến cô nói ra sự thật...

Thời gian cứ thế trôi qua.

Sau khi Lục Miên kết thúc trò chơi thứ hai mươi, cô đứng dậy khỏi ghế.

Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười của cô quét qua camera giám sát, đồng thời trả lại cây bút cho Diệp Cẩn Văn.

Thời gian trị liệu kết thúc, cô cũng nên rời đi rồi.

“Lục Miên!”

Diệp Cẩn Văn vội vàng đuổi theo cô, nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của cô: “Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn giúp em!”

Lục Miên quay đầu lại, “A” một tiếng, sau đó bật cười.

“Bác sĩ Diệp, suốt ngày phải giả vờ quan tâm bệnh nhân, anh không thấy mệt à?”

“...” Diệp Cẩn Văn nghẹn họng, mang theo cảm giác thất vọng đi về phía phòng làm việc sát vách.

Anh ta vừa mở cửa phòng ra thì đã nhìn thấy một bóng dáng trong đó, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều.

Có một người đàn ông ngồi trên ghế, một tay chống lên đầu gối, nghiêng người quan sát màn hình giám sát trên bàn.

Bởi vì động tác cúi người nên cổ áo sơ mi hơi mở ra, để lộ làn da trắng nõn.

Trên cùng là một góc nghiêng hoàn hảo, nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng thực chất lại lạnh lùng đến mức không ai dám nhìn thẳng.

Đôi mắt lạnh lùng dưới cặp kính gọng vàng lúc này đang nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.

Hình ảnh trên đó chính là Lục Miên.


/2217