Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 95 - Chương 95

/101


Mùa xuân sắp trôi qua, Lỗ Đạt Mã đang làm mấy bận chuẩn bị tâm lý, phát hiện mình không có mang thai giống như trong dự liệu. Dì cả nhà nàng tới.

Ở thế giới này, mùa xuân hẳn là một mùa sinh sôi, lấy biểu hiện của nhóm báo nhân mà nói, phải là vô cùng dễ dàng có thai. Nhưng mà, trải qua Dạ cố gắng thường xuyên gieo giống như vậy, mình cũng không có mang thai, Lỗ Đạt Mã bắt đầu hoài nghi, mình và Dạ có phải có gien bài xích hay không. Nếu thật như vậy mà nói, tự nhiên cả đời nàng và Dạ cũng sẽ không có mấy đứa con ruột thịt.

Sau khi suy nghĩ đến điểm này, Lỗ Đạt Mã không biết là nên thương tâm khổ sở, hay là vui vẻ ăn mừng.

Theo lý mà nói, nàng nên may mắn, như vậy thì không cần lúc nào cũng lo sợ sẽ sinh ra một Tiểu Quái Vật hoặc không trọn vẹn, hoặc dị dạng. Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã lại phát hiện, có một loại cảm giác mất mác không nói được tràn ngập trong lòng của nàng. Thật ra nàng khát vọng có thể thai nghén một tiểu sinh mệnh với Dạ.

Kể từ sau chuyến đi thảo nguyên trở lại, bị một nhà Cự Lang Rhona ảnh hưởng, Dạ trở nên cực kỳ nặng nề. Cái này rõ ràng hoàn toàn khác với hũ nút không biết nói chuyện trước kia. Khi đó mặc dù Dạ không quá rành dùng ngôn ngữ biểu đạt ra, nhưng lại thỉnh thoảng trêu chọc vui đùa, thỉnh thoảng ra dáng manh chân thành. Hiện tại, trên người Dạ tựa như phủ thêm một tầng áo khoác gọi là tang thương, sa sút khi đó khiến cho Lỗ Đạt Mã nhìn vừa đau lòng lại khổ sở.

Lỗ Đạt Mã làm mặt dày, liên cám dỗ hắn làm chuyện vào ban ngày, mới thỉnh thoảng thấy một nụ cười ở trên mặt hắn.

Tiến vào mùa hè rồi, vẻn vẹn qua hơn mười ngày, mưa to phủ xuống giống như trước kia, so sánh với hai mùa hè trước, mưa năm nay tới hơi sớm.

Sau khi tiến vào mùa mưa không bao lâu, hình như Dạ lại càng trở nên không bình thường, ngay cả đam mê khuê phòng khuê phòng buổi tối hắn yêu thích, cũng bắt đầu tránh né. Mới đầu Lỗ Đạt Mã còn có thể liên hệ tới chuyện của Cự Lang Rhona, nhưng sau đó nàng lại phát hiện, cũng không hoàn toàn là chuyện như vậy. Tâm tình của Dạ hình như trở nên khá hơn một chút, không sa sút giống như một khoảng thời gian trước.

Chẳng lẽ là đã qua mùa xuân sinh sôi nẩy nở, cho nên hắn đang cần giảm bớt ở phương diện này?

Không đúng!

Rất nhanh Lỗ Đạt Mã đã bỏ đi cái ý nghĩ này. Mùa xuân trước sau khi đi qua, cũng chưa từng thấy Dạ giảm bớt hứng thú đối với phương diện này. Cái này là vì sao vậy chứ? Thay lòng? Chán ghét mình?

Cũng không đúng!

Hiện tại, mặc dù Dạ cự tuyệt chuyện phòng the, lại chưa giảm thân mật với Lỗ Đạt Mã chút nào.

Lỗ Đạt Mã buộc lòng phải nghĩ tới chỗ xấu.

Không phải là phương diện kia Dạ có tật bệnh đi?

Nàng cần xác nhận một chút.

Buổi tối, Lỗ Đạt Mã dựa vào trong ngực ấm áp bền chắc của Dạ, đỏ mặt, giở trò với hắn. . . . . .

Hô hấp của Dạ từ từ trở nên dồn dập, thân thể cũng dần dần ấm lên.

Lỗ Đạt Mã cảm thấy rõ ràng, thân thể của hắn trong nháy mắt căng thẳng.

Nhưng mà, Dạ lại vẫn giống như là không có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Có phản ứng mà?

Không có bệnh tật mà?

Nhưng mà, tại sao. . . . . .

Lỗ Đạt Mã không cam lòng bị Dạ làm lơ như vậy, tay nhỏ bé của nàng nhẹ như là lông ngỗng nhẹ bay mơn trớn trên cơ bụng sáu múi kiên cố của Dạ, chậm rãi xuống phía dưới. . . . . .

Một bàn tay thô nhám đột nhiên nắm tay nhỏ bé mong muốn tác quái của Lỗ Đạt Mã.

Đạt Mã, ngoan!

Giọng nói Dạ khàn khàn, hơn nữa mang theo tiếng thở dốc nặng nề.

Dạ. . . . . .

Lỗ Đạt Mã thì thào nhỏ giọng nói, âm thanh kia giống như tay nhỏ bé không xương, trêu chọc qua tim Dạ, để cho hắn không nhịn được lấy thân thể mình cọ sát một cái thân thể mềm mại của Lỗ Đạt Mã.

Được đáp lại, Lỗ Đạt Mã thừa thắng xông lên, đưa ra một tay nhỏ bé khác tìm kiếm về phía Dạ. . . . . .

Đạt Mã, không ngoan!

Tay nhỏ bé tác quái bị bắt lần nữa, Lỗ Đạt Mã không cam lòng tự mình thể hiện đi ma sát hắn.

Dạ. . . . . .

Hàm răng trắng ngà nhẹ nhàng cắn lên trước ngực Dạ.

Đạt Mã!

Thân thể Dạ trong nháy mắt căng thẳng, hắn há miệng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng rõ ràng. Một bàn tay như cái kìm lớn chộp hai tay nhỏ bé của Lỗ Đạt Mã vào cùng nhau, đưa ra cánh tay tráng kiện, cố định Lỗ Đạt Mã thật chặt ở trước ngực hắn. . . . . .

Lão! Thực! Ngủ! Cảm giác!

Lỗ Đạt Mã có thể nghe hiểu được, thời điểm Dạ nói mấy chữ này là cắn răng nghiến lợi dường nào.

Bị giam cầm ở trong ngực Dạ, duy nhất có thể cử động chỉ có cái đầu nhỏ, Lỗ Đạt Mã bỏ qua gây sự, nhắm mắt lại ngoan ngoãn đi ngủ.

Lấy phản ứng của Dạ xem ra, cái phương diện kia rất bình thường, chỉ là tại sao phải chịu đựng đây?

Trong lòng thầm nhủ, mí mắt dần trầm xuống, hô hấp cũng biến thành mềm mại, Lỗ Đạt Mã dùng đầu nhỏ cọ xát ở trong ngực Dạ, tìm được tư thế thoải mái, từ từ thiếp đi. . . . . .

Trong bóng tối, Dạ mở đôi mắt màu tím sẫm ra, trong tĩnh mịch lộ ra ẩn nhẫn và bất đắc dĩ, bàn tay giống như đang trả thù dùng sức bóp một cái ở trước ngực của Lỗ Đạt Mã.

Ưmh. . . . . .

Lỗ Đạt Mã đang ngủ say hơi động đậy thân thể mềm mại một chút, vô ý thức nhẹ giọng kháng nghị, rồi không thấy có đoạn sau.

Dạ hít sâu một hơi thật dài, vùi đầu ở giữa tóc Lỗ Đạt Mã cũng từ từ thiếp đi. . . . . .

Mấy ngày không lâu sau đó, Lỗ Đạt Mã phát hiện, giống như Tuyết cũng không bình thường, cũng không phải là nói không hề bình thường, ăn cơm, ngủ, săn bắt cũng vô cùng bình thường, chỉ có thái độ đối với mình thì thay đổi.

Đây là ý gì?

Phải nói Dạ đối với mình là Sau bảy năm là ngứa ngáy , nhưng Tuyết không thể nói như vậy.

Lỗ Đạt Mã cảm thấy Tuyết đối với mình có chút xa cách rồi. Nhưng, muốn nói là xa cách đi nữa, chỉ là trên mặt hành động. Ở trong ánh mắt của Tuyết, Lỗ Đạt Mã vẫn có thể thấy cái loại lệ thuộc mơ hồ của đứa bé đối với mẫu thân.

Lỗ Đạt Mã suy nghĩ, nếu như không phải là mình có ảo giác, chính là Dạ và Tuyết nổi điên rồi.

Nghi ngờ trước mắt, Lỗ Đạt Mã còn chưa có đáp án, những vấn đề mới lại

/101