Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 393 - Chương 393

/396


Edit : Sóc Là Ta

Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Hoàng đế Bắc Yến nhớ lại sự việc của thời gian qua, lúc này tâm tình cũng đặc biệt tốt nên xua tay: Các khanh bình thân.

Quay đầu nhìn hài tử mình nói: Sau này con sẽ là thái tử Bắc Yến chúng ta, biết không?

Tiểu Tứ Tử gật gù, cụ thể là thái tử phải làm gì thì hắn cũng không rõ nhưng phụ hoàng đã nói vậy, chắc có lẽ không phải là chuyện xấu.

Hạo nhi biết rồi.

Hoàng đế mỉm cười để hắn xuống, lại cầm nhang do công công đưa tới muốn bái tế. Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng đầu đưa tay cầm mấy cây, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn phụ hoàng, ngày hôm nay hắn quá vui vẻ.

Hoàng đế cúi đầu nhìn nhi tử mình cười thật tươi, đang chuẩn bị kéo hắn về phía mình thì khoé mắt lại nhìn thấy một nữ tử cầm cung nỏ hướng về phía nhi tử mình. Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, hầu như trong nháy mắt ôm Tiểu Tứ Tử hét lớn: Cẩn thận!

Mọi người đều sợ hết hồn: Bảo vệ bệ hạ, có thích khách” Mọi người vội vàng vây quanh bảo vệ hoàng đế.

Tiểu Tứ Tử sợ hết hồn, nước mắt tràn lên má, trên lưng hoàng đế đang cắm vào một cây nỏ.

Đừng sợ, ta không đau.

Hoàng thượng, thích khách đã bị bắt.

Dẫn tới đây!

Hoàng đế nhịn đau đớn, ngự y tiến lên hỗ trợ xử lý vết thương, lại rút cung tên ra nhìn thấy mặt trên lóe lên ánh sáng, ngự y vừa nhìn liền biết có độc.

Thả ta ra! Nữ thích khách che mặt giãy giụa nói.

Hoàng đế căng thẳng nhìn nhi tử mình Có bị thương không? Mau tới đây để phụ hoàng xem.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu một cái, nước mắt trong đôi mắt vẫn đảo quanh giống như sau một khắc sẽ trào ra ngoài.

Yên tâm, phụ hoàng không sao. Hoàng đế cẩn thận an ủi nhi tử của chính mình.

Người đâu! Bảo vệ thái tử điện hạ, đem người kia đến đây.

Một mặt hoàng đế sai người băng bó vết thương, một mặt lại sai người bảo vệ thật tốt nhi tử của mình.

Lại nói, tuy người nữ thích khách kia che mặt nhưng trong cặp mắt lại ánh lên đầy vẻ thù hận.

Thật to gan, ngươi là ai lại dám ám sát bệ hạ?

Nữ tử kia cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm người thị vệ đang thị uy với chính mình.

Thả nàng ra.

Hoàng đế vẫn ngồi ở đó nhìn người nữ tử như đang muốn tìm thứ gì đó từ trên người nàng.

Người nữ tử lạnh lùng nhìn hoàng đế, lại lấy mạng che mặt xuống nhìn hoàng đế cười lạnh: Sao vậy? Bệ hạ không nhớ rõ ta sao?

Hoàng đế lại nhìn người nữ thích khách kia lần nữa: Khuôn mặt của ngươi đúng là rất giống một người.

Người nữ tử kia nhất thời sửng sốt hỏi: Ngươi nhớ ra rồi sao?

Hoàng đế lắc đầu một cái Không có ấn tượng.

Ánh mắt người nữ tử trong phút chốc biến thành màu đỏ, lại mở miệng nói: Thì ra câu nói nam tử bạc hạnh (ý nói đàn ông luôn là người bạc tình) đều đúng. Tỷ tỷ ta chân thành với ngươi lâu như vậy mà ngươi lại thành thân với Thương hoàng hậu, giờ đây lại còn phong nhi tử của nàng làm thái tử. Chuyện như vậy ta làm sao cam tâm?

Hoàng đế cau mày: Ngươi là nữ nhi của Việt gia?

Hoàng đế lại đột nhiên nhớ rằng Việt gia có hai người nữ nhi. Lúc hắn còn trẻ thì nữ nhi kia mới chỉ năm tuổi, dù cho dung mạo có giống lúc nhỏ thì hắn cũng không thể nhận ra nàng.

Tỷ tỷ của ngươi khỏe không?

Người nữ tử lắc đầu một cái: Kể từ khi tỷ tỷ ta biết ngươi muốn thành thân với Thương hoàng hậu thì nàng giống như bị điên rồi. Ta vốn muốn tiến cung để giết người nữ nhân kia nhưng vì lúc đó tỷ tỷ ta sẽ có lúc tỉnh lại, nàng không cho phép ta làm như vậy. Sau này, bệnh tình tỷ tỷ ta càng ngày càng nghiêm trọng, ta không thể làm gì khác hơn là ngày đêm chăm sóc nàng. Cũng may Thương gia bị diệt vong, cơn giận này của ta cũng coi như là tiêu tan. Thế nhưng giờ đây, hài tử của Thương gia lại trở thành thái tử thì thử hỏi hài tử của tỷ tỷ đã chết đi phải làm sao đây?

Giọng nàng khàn đục nhìn hoàng đế nói.

Hoàng đế thở dài: Chuyện năm đó, đều là do trẫm sai, ngươi hận trẫm là đúng. Thế nhưng hài tử này chính là cốt nhục duy nhất của trẫm, trẫm sẽ không cho phép ngươi đụng chạm đến nó.




/396