Khống Trùng Khống Thiên Hạ (Khống Trùng Khống Vận Mệnh)

Chương 2 - Hóa Mộc Quyết

/290


Trần Duyên đi tới dãy sách để mộc công pháp, từng cuốn sách dày có mỏng có xếp ngăn nắp trên kệ sách gần trăm cuốn. Lật đi lật lại nhiều cuốn pháp quyết khác nhau, mỗi loại có đặc trưng riêng như: “Trường Xuân Quyết” tăng khả năng hấp thụ mộc linh khí nếu tu đến đại thành thì tốc độ hấp thu linh khí sẽ tăng 2 thành so với công pháp bình thường khác. “Bách Thảo Quyết” tên như ý nghĩa làm bạn với cỏ cây tăng tốc độ tu hành khi ở nơi cây cỏ rậm rạp rất thích hợp với các tu sĩ hay trồng linh cốc hoặc linh dược.

Trần Duyên lật rất nhiều pháp quyết nhưng không có loại nào hợp với mình, chủ yếu là tăng tốc độ hấp thu linh khí mà kinh mạch của hắn đã hấp thu vượt mức cho phép của đan điền rồi nêú tu luyện những pháp quyết này chẵng khác gì lâý độc bồi độc.

Đang lúc nang giải thì giọng nói ồm ồm của lão giã lại vang lên:

-Vẫn chưa tìm được pháp quyết thích hợp à?

Trần Duyên quay lại thì thấy lão giã đứng gần đấy nhìn về phía mình.

-Vấn đề cơ thể của ngươi ta đã nghe tứ sư đệ kể lại, đúng là nan giải!

Lão giã cười nhẹ bật than.

-Tiền bối người là…

Trần Duyên khẽ thốt.

-Ta là sư huynh của sư phụ ngươi, ngươi có thể gọi ta là nhị sư bá.

-Đệ tử bất kính xin kính chào nhị sư bá.

Trần Duyên cũng bất ngờ không thôi trong Ma Kiếm Tông, Tông Chủ không bàn thế sự tĩnh tâm tu luyện thì Nhị Trưởng Lão là người có thực quyền thứ 2 chỉ sau Đại Trưởng Lão.

-Hôm nay ta ở trước Tàng Kinh Các cốt là để chờ ngươi.

-Thì ra mọi chuyện đều do sư phụ sắp xếp ai ngờ lão nhân gia người lại nhắc nhỡ mình đến đây.

Trần Duyên nghỉ thầm bỗng cảm giác cay cay khóe mắt.

-Nghĩ gì hả tiểu tử còn không lại đây, không nể mặt sư phụ ngươi là sư huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử nhiều lần thì cần gì cái thân già phải cất công tới tận đây chứ.

Nghe thấy thế Trần Duyên liền cười hì hì trên mặt còn tia xấu hổ đia tới.

-Đa tạ nhị sư bá ân đức này đệ tử không bao giờ quên sau này sẽ dày công báo đáp.

-Xì… đợi ngươi báo đáp thì ta đã ở sau dưới 3 tấc đất rồi.

Lão xì mũi cười.

-Mặc dù không báo đáp lão nhân gia ngài thì cũng có thể báo đáp con cháu của ngài a.

Trần Duyên ngại ngùng cười nói.

-Thôi không cần ngươi quan tâm hôm nay ta đến đây chủ yếu là giúp nguơi giải quyết vấn đề đan điền của ngươi.

-Mặc dù tứ sư đệ đã nhờ vã nhưng ta vẫn chưa tìm được cách giải quyết triệt để vấn đề.

Lão vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trần Duyên như ý muốn nói gì rồi lại thôi.

Trần Duyên cũng đăm chiêu suy nghĩ chợt hắn nhận ra:

-Nhị sư bá lão nhân gia ngài noí là “triệt để” vậy thật ra là có cách đúng không?

Lão liền thở dài.

-Ngươi đúng là rất nhạy bén đúng như những gì tứ sư đệ nói về ngươi. Đúng là ta có cách nhưng mà…

Thấy lão chần chừ Trần Duyên gắp muốn chảy nước rồi.

-Kính xin sư bá chỉ điểm chỉ cần có 1 tia hi vọng dù thân tử đạo tiêu đệ tử cũng không hối tiếc.

-Haiz!!! Thôi được rồi đừng nói là ta không cảnh báo cho ngươi biết, tu luyện pháp quyết này đến nay đã có không dưới 10 người mà người nào cũng bị pháp quyết phản phệ thân tử đạo tiêu. Ngươi đã nghe rồi đó nguơi còn muốn tu luyện nữa hay không.

Lão thở dài rồi ngay sau đó là nét mặt thận trọng hẵn lên.

-Kính xin sư bá truyền thụ đệ tử thà chết bất hối.

4 chữ “thà chết bất hối” nói ra đã làm cho bản tâm Trần Duyên vững tựa Thái Sơn, một lòng cầu đạo vô kiên bất tồi.

Lão giã chợt sững sốt rồi lại phá lên cười:

-Ha…ha…ha hay hay giỏi cho “thà chết bất hối” đúng là có thầy hay ắt có trò giỏi. Đây ngươi cầm lấy đi bản pháp quyết này tên là “Hóa Mộc Quyết” một bản pháp quyết hiếm thấy được lưu truyền từ thời thượng cổ, được ta và sư phụ ngươi tìm thấy trong một bí cảnh xa xưa. Mà sư phụ ngươi hệ phong còn ta hệ hỏa nên không tu luyện được đem bán thì tiếc nên cất giữ, giờ đây thì truyền lại cho ngươi hi vọng ngươi không cô phụ bản pháp quyết này kiên trì tu hành ngày nhập đại đạo.

Trần Duyên hai tay run run nhận bản pháp quyết, bên ngoaì như 1 cuốn sách bình thường không rõ chất liệu có vẻ như đã rất cũ nhìn không ra năm tháng. Chỉ nổi bật có 3 chữ lớn màu xanh ngoài bìa “Hóa Mộc Quyết”.

-Công pháp này tên “Hóa Mộc Quyết”, tên như ý nghĩa khi ngươi tu luyện pháp quyết này thì cơ thể ngươi như bị hóa mộc. Nếu ngươi sai lầm trong lúc tu luyện thì cơ thể ngươi dần bị mộc hóa thân tử đaọ tiêu.

-Thế nào là sai lầm kính xin sư bá chỉ điểm.

Trần Duyên cẩn thận dò hỏi.

-Sai lầm ở đây cũng bắt nguồn từ lợi ích cực lớn mà pháp quyết này mang lại. Điều mà ai cũng thèm thuồng ở pháp quyết này là sự cô đặc chân khí.

Đang nói thì lão cố ý liếc nhìn Trần Duyên đang mang vẻ mặt hứng thú nóng lòng lắng nghe lão liền cười trộm rồi lập tức yên lặng.

Thấy vậy mặt Trần Duyên lập tức đen lại thầm nghĩ:

-Lão gia hoả này đúng thật là lão ngoan đồng mà.

Thấy Trần Duyên nét mặt càng lúc càng khó coi thì lão cười phá lên:

-Ha...ha...ha có phải ngươi đang thầm chửi ta phải không.

Trần Duyên như meò bị đạp đuôi vội nói:

-Không có đệ tử sao dám nghỉ như vậy chứ.

Nói thì nói như vậy, hắn đã âm thầm hỏi han lão gia hỏa cả chục lần.

-Tu đạo là cầu trường sinh, là khoảng thời gian cô đơn, buồn tẻ ngươi phải tự mình đốn ngộ không phải chuyện gì cứ thỉnh giáo tiền bối là có thể giải quyết.

Lão giã thấm thía nói.

Trần Duyên như nhận ra điêù gì mắt hắn sáng lên vội cuối đầu:

-Tạ ơn nhị sư bá chỉ điểm đệ tử đã hiểu.

Lão giã thỏa mãn cười nói:

-Ngươi ngộ tính không sai, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên ta sẽ chọn cho ngươi công pháp phù hợp.

Nói rồi lão liền phất tay 1 cuốn công pháp màu nâu cũ dày gần nữa đốt tay từ kệ sách bay ra lơ lững giữa không trung trước mặt Trần Duyên.

Trần Duyên 2 tay đón lấy thì thấy công pháp có ghi “Khô Mộc Tiểu Pháp”.

-Công pháp này là quyển thứ nhất của “Khô Mộc Công” là công pháp làm nên tên tuổi của Ngũ Trưởng Lão, nhờ công pháp này mặc dù chưa tu luyện đến đại thành nhưng trong tông môn ngoài trừ sư phụ ngươi, ta, Đại Trưởng Lão và Tông Chủ ra ít ai thắng được hắn. Dù có thắng được cũng không ai giết được hắn.

Lão giã chắt lưỡi thầm than.

-Công pháp này vừa phụ trợ vừa luyện thể có thể nói là một trong những công pháp toàn diện nhất của tông môn ta ngươi cứ đem về từ từ suy ngẫm.

Trần Duyên liền thắc mắc.

-Thưa nhị sư bá công pháp mạnh như vậy tại sao tông môn lại ít người tu luyện đến vậy.

Trần Duyên thắc mắc như vậy cũng có lí của mình, chẵng lẽ công pháp naỳ có gì thiêú xót hay phải cái giá quá đắt tương tự như “Hóa Mộc Quyết”.

-Cũng không có gì nguy hiểm chỉ là điều kiện tu luyện quá mức hà khắc, mới bước đầu tu luyện đã khiến hơn 9 thành người bỏ cuộc. Đó chính là chân khí phải tinh thuần hơn bình thường 2 thành, mà đó mới là bước đầu tiên càng lên cao điều kiện càng khắt khe. Mà phải tu luyện tầng thứ 2 trở lên thì công pháp này mới thật sự phát huy uy lực của nó.

Trần Duyên trắc lưỡi thầm nghĩ: cũng đúng ngay cả pháp quyết làm tinh thuần chân khí mạnh nhất của luyện khí kì thì tu luyện đến đại thành cũng chỉ tinh thuần 2 thành, mà trúc cơ trở lên thì luyện công pháp của luyện khí kì để làm gì.

-Thôi được rồi ngươi đi đi.

Lão giã ngáp một hơi thật to tỏ vẻ buồn ngủ ý tứ trục khách rõ ràng.

-Đệ tử cáo từ, cảm tạ ơn truyền pháp hôm nay của sư bá.

Nói rồi Trần Duyên xoay người rời đi.

Trần Duyên vừa đi khỏi thì lão giã chợt lên tiếng:

-Còn nhìn gì nữa ra đi ta biết sư đệ đã đến đây từ đầu rồi.

Ngay lúc đó một người xuất hiện mặt áo bào màu tro không ai khác chính là sư phụ của Trần Duyên.

-Tại sao đệ không tự tay đưa pháp quyết cho hắn chứ. Mặc dù pháp quyết để chỗ ta nhưng đó là 2 ta cùng tìm được, nếu đệ muốn cho đệ tử của mình tu luyện thì cứ tới lấy làm cực cái thân già này.

Lão giã hỏi rồi cũng chợt hiểu ra liền cười khổ.

-Ngươi không muốn làm vậy bởi khác nào tự tay giết đệ tử của mình đúng không?

Trầm ngâm chút cuối cùng Tứ Trưởng Lão cũng lên tiếng.

-Ta nhìn Trần Duyên lớn lên nên biết rõ lòng nhập đạo kiên định đến mức nào. Cứ nhìn hắn mỗi ngày đều đau khổ thu nạp chân khí vào đan điền nhỏ bé của hắn để đột phá bình cảnh như thế thì ta cho hắn toại nguyện.

-Một lần cố gắng còn hơn sống 1 kíêp bình phàm suốt đời.

Nói rồi hắn đằng không bay đi.

-Rõ ràng ngoài lạnh trong nóng mà còn mạnh miệng. Ai ngờ rằng một Phong Ma giết người như ngóe lại cũng có lúc như thế này.

Vậy rồi lão cũng lững thững bước đi.

/290