Không Ngừng Sủng Hôn

CHƯƠNG 10.2: Ngủ trên giường của anh ấy?

/2507


CHƯƠNG 10.2: Ngủ trên giường của anh ấy?
Tại nhà họ Lục, tâm trạng ông ông cụ Lục rất tốt. Với sự giúp đỡ của thím Tôn, ông còn tự tay nấu vài món.
“Tối hôm trước, Nhất Nặc còn chưa ăn xong đã bị thằng nhỏ đó đưa đi rồi. Hôm nay phải để con bé thoải mái dùng cơm với tôi một bữa.”
Ông ông cụ Lục vẫn còn nói mãi chuyện ngày hôm ấy.
Thím Tôn đứng một mỉm cười, gật đầu. Bà vừa quay đầu lại thì thấy Tiểu Lưu đã đưa Nhất Nặc đến rồi.
"Thưa ông, cô Nhất Nặc đến rồi."
Ông ông cụ Lục đang mang tạp dề trên người, liền đi ra trước mừng cô: "Nhất Nặc tới rồi à, con nhanh ngồi xuống, đồ ăn xong ngay đây."
Cố Nhất Nặc hơi ngạc nhiên khi trông thấy bộ dạng của ông ông cụ Lục. Có thể nhìn ra được rằng ông ông cụ Lục đang đích thân xuống bếp nấu ăn cho cô.
Ông ông cụ Lục cởi tạp dề bước ra ngoài, thím Tôn liền dọn đồ ăn lên. Bốn món ăn, một bát canh cho hai người ăn là rất thịnh soạn rồi.
"Nhất Nặc, con mau nếm thử đi", ông ông cụ Lục nhiệt tình mời.
“Dạ, ông nội.”
Cố Nhất Nặc ngồi bên cạnh ông ông cụ Lục, cầm lấy đôi đũa thím Tôn đưa cho, gắp thức ăn cho ông ông cụ Lục trước.
"Ở đây có hai món do ông nội làm, hai món còn lại là do thím Tôn làm, con ăn xem có nhận ra những món nào là do ông nội làm không.”
Ông ông cụ Lục còn tỏ ra vẻ bí hiểm.
Cố Nhất Nặc cười cười, nói: "Thịt kho tàu với cả ớt xanh xào trứng ạ."
"Làm sao con biết được."
"Ông nội thời còn trẻ chắc hẳn rất cực khổ, điều kiện sống không tốt. Hai món ăn thường có trong bữa ăn hàng ngày này là do ông nội làm, ngửi thấy mùi vị rất thuần túy. Hai món còn lại, một món là hải vị, một món là sơn hào, chắc chắn là do thím Tôn làm rồi.”
Ông ông cụ Lục nghe xong liền nở nụ cười: “Con bé Nhất Nặc này nói đúng rồi, con mau nếm thử tay nghề của ông nội đi nào."
“Cảm ơn ông nội.”
Cố Nhất Nặc cảm thấy ở trước mặt ông ông cụ Lục cô rất thoải mái. So với ăn cơm ở nhà thì cô còn dễ chịu hơn nhiều. Dùng bữa xong, ông cụ Lục cùng Cố Nhất Nặc ra ngoài hưởng khí trời.
“Nhất Nặc, tối nay đừng về nữa, con ở lại với ông nội đi."
"Dạ?", Cố Nhất Nặc sửng sốt.
"Bình thường chỉ có ông nội một thân một mình. Lúc Dĩ Thừa chưa vào quân ngũ, đều là nó bầu bạn cùng ông. Bây giờ nó đi rồi, ông ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Hôm nay con ở lại đây bầu bạn cùng ông già này nhé, sáng sớm ngày mai Tiểu Lưu sẽ đưa con thẳng đến trường học.”
Cố Nhất Nặc nhìn vẻ mặt của ông ông cụ Lục. Thật sự là cô không có cách nào từ chối ổng cả. Cố Nhất Nặc liền chậm rãi gật đầu.
"Thím Tôn, thím không cần đi theo chúng tôi nữa, mau đi dọn dẹp phòng của Dĩ Thừa cho Tiểu Nặc ngủ đi."
"Không, con không cần ngủ phòng anh ấy đâu ông nội, con ngủ ở phòng dành cho khách được rồi."
"Con đến chỗ của ông nội, đương nhiên là ngủ ở phòng Dĩ Thừa rồi, làm sao có thể ngủ phòng dành cho khách được.”
Ông ông cụ Lục lại làm vẻ mặt khiến người ta không thể từ chối được.
“Vâng ạ.”
Cố Nhất Nặc nghĩ bụng, dù sao Lục Dĩ Thừa cũng không ở đây. Cô chỉ là ngủ một đêm thôi mà.
Sau khi đi dạo cùng ông ông cụ Lục, Cố Nhất Nặc theo sự chỉ dẫn của thím Tôn đến phòng ngủ chính trên tầng hai.
Phòng ngủ rộng lớn với phong cách trang trí rất đơn giản, mang hơi hướng hiện đại của Trung Quốc, tông màu chủ đạo là xám và đen, hệt như phong cách của Lục Dĩ Thừa.
Kiếp trước cô sống ở nhà họ Lục lâu như vậy, cũng không có cơ hội đến phòng ngủ của anh.
“Cô Nhất Nặc, cô cần gì nữa thì cứ gọi cho tôi."
“Dạ.” Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Thím Tôn nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô. Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng bước đến bàn học, đặt sách bài tập đang ôm trên tay xuống.
Không biết tại sao, rõ ràng biết là Lục Dĩ Thừa không ở đây, thần kinh của cô vẫn căng thẳng, có một cảm giác áp lực to lớn của Lục Dĩ Thừa hiện hữu trong căn phòng này.
Cô hít thở sâu vài cái, làm cho lại tâm trạng bình tĩnh lại, đặt bài tập xuống rồi bật đèn lên.
Mười lăm phút sau.
“Nhất Nặc đừng làm bài tập muộn quá, học hành là chuyện cả đời, ăn một ít trái cây trước đi."
Ông ông cụ Lục đem một đĩa trái cây đã gọt sẵn đặt bên cạnh Cố Nhất Nặc.
Nửa tiếng sau.
“Nhất Nặc, con lại thư giãn một chút đi, con nghe bài hát này, có phải là rất có cảm xúc không."
Bốn lăm phút sau.
“Nhất Nặc, làm bài tập bốn lăm phút rồi, chúng ta đi xem ti vi đi, bộ phim này thực sự rất hay.”
Cố Nhất Nặc nhìn bài toán mãi chưa giải được trước mặt, có chút đau đầu.
“Ông nội, ông giúp con xem câu hỏi này, ông có biết giải không ạ?"
Ông cụ Lục lập tức dừng lại, nhìn trái nhìn phải, không nói lời nào liền quay người đi xuống lầu.
Liệu có chuyện gì sao, Cố Nhất Nặc cảm thấy mơ hồ.
Năm phút sau, ông ông cụ Lục cầm điện thoại đến trước mặt Cố Nhất Nặc, hét vào điện thoại: “Con giải câu này đi, Nhất Nặc đang gặp khó khăn rồi.”
Cố Nhất Nặc đang bối rối không biết ông cụ Lục tìm ai để cầu cứu, cô vừa nhận điện thoại liền nhìn thấy gương mặt được phóng to của Lục Dĩ Thừa.
 
 
Mọi người đã xem
Thích
 
 
Bình luận
 
 

/2507