Không Ngừng Sủng Hôn

CHƯƠNG 9.2: Tôi chắc chắn bị bôi nhọ!

/2507


CHƯƠNG 9.2: Tôi chắc chắn bị bôi nhọ!
Chín rưỡi tối.
Cố Nhất Nặc vặn nhỏ bớt ánh sáng của đèn bàn, gấp sách lại và dụi dụi mắt. Mấy tiếng đồng hồ làm bài tập khiến cô không chịu nổi nữa.
Cô cầm điện thoại lên, mở trang web của trường, bài đăng đã bị nhà trường xóa đi nhưng lại được các phương tiện truyền thông khác đăng lại. Lúc chiều còn đứng đầu danh sách tìm kiếm. Hình ảnh đã được xử lý nhưng chỉ cần nhìn kỹ một chút vẫn có thể nhận ra đó là Cố Minh Tuyết.
Khả năng ảnh hưởng và tốc độ lan truyền của vụ việc vượt xa trí tưởng tượng của Cố Nhất Nặc. Ít nhất, ở thành phố G, ở Nhất Trung, Cố Minh Tuyết cũng được coi là “người nổi tiếng" rồi.
[Tiểu Nặc, có ai đó đang truy tìm thông tin đăng bài. Tớ nghi ngờ có hacker xâm nhập rồi. Mấy ngày này cậu đừng có đăng bài nữa, việc còn lại để tớ giải quyết, đảm bảo rằng họ sẽ không tìm ra bất cứ manh mối nào.]
Là Hứa Thụy.
Cố Nhất Nặc nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: [Tớ biết rồi.]
Một lúc sau, Hứa Thụy lại gửi đến một tin nhắn: [Cậu đã ngủ chưa?]
[Tớ ngủ đây, chúc ngủ ngon.]
[Được rồi, chúc ngủ ngon.]
Cố Nhất Nặc xóa hết lịch sử trò chuyện trong điện thoại, đứng dậy thư giãn gân cốt. Cửa mở ra, Trình Thi Lệ cầm một ly sữa ấm nóng bước vào.
"Tiểu Nặc, con đã làm xong bài tập chưa?"
"Vừa làm xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi."
“Lớp mười hai, áp lực học tập rất lớn, con cũng đừng quá căng thẳng. Tối hôm qua là dì không đúng, có chút hơi kích động, lại đây uống một cốc sữa nóng đi, có thể giúp ngủ ngon hơn đó."
“Cảm ơn dì.”
Cố Nhất Nặc nhận lấy, tiện tay đặt lên bàn học.
“Minh Tuyết thế nào rồi?”
"Không sao cả, chỉ cần theo dõi thêm một chút, chiều mai con bé có thể xuất viện rồi."
“Vâng.” Cố Nhất Nặc gật gật đầu, “Dì à, không còn sớm nữa, con phải đi ngủ đây.”
Trình Thi Lệ nhìn ly sữa, nói: "Sữa nên uống lúc còn nóng."
“Tắm xong tôi sẽ uống.”
Cố Nhất Nặc quay người đi tìm đồ ngủ, Trình Thi Lệ cũng không còn lý do gì để ở lại nữa, quay người bước ra, đóng cửa lại.
Cố Nhất Nặc nhìn ly sữa, trong mắt lóe lên một tia mãnh liệt.
Cô đang nghĩ lại kiếp trước cô đã dính vào ma túy một cách vô tình như thế nào.
Đáng nghi nhất chính là mỗi tối Trình Thi Lệ đều đem cho cô một ly nước. Vào ngày tổ chức bữa tiệc sinh nhật đó, khi bị người khác hãm hại còn có thể thanh minh cho bản thân, còn khi cô ở trước mặt người nhà họ Lục, ma túy phát tác thì đúng là có trăm miệng cũng không thể chối cãi được.
Đó cũng là sự đả kích chí mạng với cô, khiến cô không cách nào xoay trở được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Thi Lệ đến phòng của Cố Nhất Nặc, nhìn thấy ly sữa trống rỗng, trong mắt thoáng lên ý cười.
Một đứa con gái vừa mới lớn trước sau gì cũng sẽ bị bà ta nắm trong lòng bàn tay, bà ta có thể dễ dàng khiến cho bông hoa mới chớm nở rộ này lụi tàn.
Buổi chiều, Cố Minh Tuyết gấp rút xuất viện.
Việc cô ta có thể tiếp tục lên lớp hay không khiến Cố Tùng Bác có chút lo ngại. Chỗ đồn cảnh sát đã không còn vấn đề gì, bây giờ quan trọng nhất là những bức ảnh được đăng tải lên mạng.
Đó mới là đả kích lớn nhất đối với Minh Tuyết, đồng thời khiến cho ông không còn mặt mũi nào.
Mặc dù những bức ảnh cũng đã được khống chế. Nhưng ở thành phố G, chỉ cần nhắc đến bức ảnh khiếm nhã của nữ sinh trung học dùng ma túy, chắc chắn mọi người sẽ biết ngay đó là cô con gái út của Cố Tùng Bác ông.
“Cha. Chuyện này, chắc chắn là có người hãm hại con.” Cố Minh Tuyết kéo tay Cố Tùng Bác, nhỏ giọng nũng nịu.
“Tùng Bác, chuyện này, ông không cảm thấy đáng ngờ sao”
Trình Thi Lệ biết rằng cho dù bên ngoài có mang tiếng xấu thế nào cũng không thể khiến Cố Tùng Bác chán ghét.
Nếu để cho Cố Tùng Bác ghét bỏ rồi thì thực sự mẹ con bà ta coi như xong.

/2507