Không Ngừng Sủng Hôn

CHƯƠNG 8.1: Cô phải cưới một lão già?

/2507


CHƯƠNG 8.1: Cô phải cưới một lão già?
Hôm nay, sau khi cô ý thức được mình được sinh ra lần nữa, tinh thần cô lúc nào cũng căng thẳng tột độ. Mãi đến lúc này, cô mới thả lỏng một chút, không ngăn được những dòng suy nghĩ rối bời về những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay.
Cô lại nghĩ đến Lục Dĩ Thừa.
Sự việc trong thang máy thực sự dọa cô sợ.
Ngoại trừ Lục Dĩ Thừa, những người khác đều không khác quá nhiều so với những gì trong ký ức của cô. Chẳng lẽ vì cô thoát khỏi sự hãm hại của Cố Minh Tuyết nên nhìn thấy trước Lục Dĩ Thừa đã thay đổi như thế sao.
Thật sự nếu như kiếp trước cô không bị Cố Minh Tuyết hãm hại thì cô và Lục Dĩ Thừa cũng sẽ không lâm vào bước đường ấy.
Cố Nhất Nặc ngồi phắt dậy, đưa tay đánh mấy cái vào đầu.
Cô đang nghĩ cái gì vậy, làm sao mà còn hy vọng làm thế nào có thể báo đáp Lục Dĩ Thừa. Đời trước của cô còn chưa đủ thảm sao. Kiếp này cô nhất định phải tránh xa Lục Dĩ Thừa một chút.
Đúng sáu giờ, tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Cố Nhất Nặc bừng tỉnh giấc. Hôm nay là thứ hai, cô còn phải đến lớp.
Cô vội vàng thu dọn cặp sách, thay đồng phục rồi bước xuống nhà. Cô bảo mẫu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng đúng giờ như mọi ngày.
"Cô Nhất Nặc, ông bà chủ đến bệnh viện thăm cô Minh Tuyết rồi, cô mau lại ăn bữa sáng đi."
“Vâng", Cố Nhất Nặc gật gật đầu, im lặng ăn bữa sáng của mình.
Việc đi học đối với cô mà nói đã là một việc rất xa vời. Bao nhiêu năm đã trôi qua như vậy, chắc chắn cô không thể nào theo kịp chương trình học lúc này, còn việc thi vào đại học thì cô đã có kế hoạch khác.
Trường trung học thành phố G tọa lạc ở một vùng ngoại ô yên tĩnh. Cố Nhất Nặc đến trước cổng trường, ngẩn người nhìn một lúc lâu, cô vẫn tìm thấy những hình ảnh quen thuộc.
Đúng lúc cô đang chuẩn bị đi về phía trước, bả vai cô chùn xuống, bị ai đó vỗ vỗ.
"Tiểu Nặc"
“Hứa Thụy?", Cố Nhất Nặc giật nảy mình, gọi cái tên này ra với vẻ không chắc chắn.
"Cậu sao vậy? Làm như không quen biết tớ vậy."
Hứa Thụy là bạn cùng lớp với Cố Nhất Nặc thời trung học. Cậu không chỉ đẹp trai mà còn đa tài, đặc biệt có nụ cười trong sáng và thuần khiết như mặt trời di động. Có người còn nói rằng nếu như đưa cho cậu một phi thuyền thì cậu có thể sưởi ấm cả vũ trụ.
Bốn năm sau, Hứa Thụy mở một công ty game và làm ăn rất phát đạt, chỉ có Cố Nhất Nặc mới biết rằng Hứa Thụy vẫn là một trong những hacker hàng đầu trong nước.
Gặp lại Hứa Thụy, trong lòng Cố Nhất Nặc có chút chua xót. Cố Nhất Nặc coi Hứa Thụy là một trong những người vượt quá giới hạn trong lòng cô.
"Tiểu Nặc, cảm ơn cậu, nhờ cậu mà công ty của bố tớ mới tránh khỏi tai kiếp nạn này.”
Cố Nhất Nặc sững người một lúc mới nhớ ra cô đã từng giúp Hứa Thụy một lần.
Công ty của cha Hứa Thụy gặp một chút khó khăn không thể quay vòng vốn, vừa hay cha cô đang thiếu hạng mục này, cô liền kết nối và xúc tiến cho sự hợp tác này.
Cô nhớ kỹ lại thì sự việc này hình như mới xảy ra trước sinh nhật cô vài ngày.
"Có gì đâu, chỉ là tớ thuận tay thôi mà.”
"Đối với cậu thì dễ như trở bàn tay, nhưng đối với tớ đó là đại ơn đại đức ấy. Hay là để tớ lấy thân mình báo đáp nhé." Hứa Thụy nhìn Cố Nhất Nặc nháy nháy mắt.
Những học sinh khác đi qua trông thấy cảnh này không khỏi ngưỡng mộ.
Hứa Thụy quả không hổ danh là nam thần của trường, Cố Nhất Nặc từ khi bước vào cổng trường Nhất Trung của thành phố G cũng được công nhận là hoa khôi. Hai người bọn họ chỉ cần đứng cùng nhau thôi cũng khiến cho người ta ăn đủ cẩu lương rồi.
Vốn dĩ đó chỉ là một trò đùa nhưng Cố Nhất Nặc lại có chút ngượng ngùng. Hứa Thụy đã từng thổ lộ tình cảm của mình với cô trong thời gian cô gặp khó khăn nhất khi cô ở nhà họ Lục. Rất nhiều lần, vào những lúc cô không có ai để bấu víu thì Hứa Thụy đều ra tay giúp đỡ.
"Nếu cậu đã không cần tớ lấy thân báo đáp, vậy thì tan học chúng ta đi ăn vài xiên thịt nướng nhé, tớ mời."
“Được thôi.”, Cố Nhất Nặc mỉm cười gật đầu.
Hứa Thụy dắt xe cùng Cố Nhất Nặc đi vào phía trong trường học.
Ánh nắng ám ấp, làn gió nhẹ mang theo hương vị tươi xanh nhẹ nhàng lướt qua.

/2507