Không Ngừng Sủng Hôn

CHƯƠNG 7.2: Thật gượng gạo

/2507


CHƯƠNG 7.2: Thật gượng gạo
Cố Nhất Nặc về đến nhà họ Cố. Trong nhà không một bóng người, căn biệt thự nhỏ ba tầng tối om như mực. Cô đứng trước cửa nhà, chậm chạp không mở cửa ra.
Nơi này đối với cô mà nói vừa lạ lại vừa quen. Cô từng nghĩ rằng cho dù cô có một bà mẹ kế độc ác đi chăng nữa thì vẫn có cha cô yêu thương cô hết mực.
Lúc đó cô không biết rằng, tình yêu của cha cô dành cho cô hoàn toàn là vì cô là vị hôn thê của Lục Dĩ Thừa, sau này sẽ gả cô vào nhà họ Lục.
Khi cô bị nhà họ Lục ghét bỏ, khi cha cô biết Lục Dĩ Thừa sau kết hôn với cô chưa từng chạm đến cô, mới giúp cô nhận ra được sự thật. Người cha mà cô cho là đáng tin nhất, ấm áp nhất, đáng dựa dẫm vào nhất rốt cuộc coi cô là cái gì.
Khi Cố Minh Tuyết muốn thay thế vị trí của cô, người cha ruột thịt của cô lại chủ động yêu cầu cô nhượng bộ. Thậm chí còn làm ngơ trước những gì Cố Minh Tuyết đã làm với cô.
Không những thế, ông ấy còn đưa Cố Minh Tuyết ra nước ngoài đánh bóng tên tuổi. Sau khi trở về, ông ấy tự tay mở công ty cho Cố Minh Tuyết, đưa Cố Minh Tuyết bay cao tận trời xanh được muôn người ngước nhìn chỉ để cân xứng với Lục Dĩ Thừa.
Còn cô, cô chỉ là một con tốt để ông ấy kiếm lợi từ nhà họ Lục, có thể vứt bỏ ngay lập tức khi không còn tác dụng nữa.
Một chiếc xe từ từ chạy tới, đèn pha chiếu rọi bóng dáng của Cố Nhất Nặc.
Cố Tùng Bác đỗ xe và đi nhanh về phía Cố Nhất Nặc, nói: "Tiểu Nặc, sao con không vào nhà?"
"Con quên không mang chìa khóa."
“Sao con không gọi cho cha?”, Cố Tùng Bác dìu vai cô, phát hiện cô đã thay quần áo, trong mắt ánh lên chút ý cười.
Nếu là trước đây, Cố Nhất Nặc sẽ không bao giờ biết được nụ cười này có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ cô đã hiểu rất rõ.
Ông ấy nghĩ rằng Lục Dĩ Thừa và cô đã phát sinh quan hệ rồi chăng.
“Cố Nhất Nặc, nói cho tôi biết, Minh Tuyết có phải do cô hại hay không? Cả ngày hôm nay nó ở cùng cô, sao lại có thể đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?” Trình Thi Lệ bước lên trước chất vấn Cố Nhất Nặc một lúc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trình Thi Lệ mới biết rằng con gái bà ta trên đường đến đồn cảnh sát thì đã được chuyển đến bệnh viện để cấp cứu.
Việc dùng thuốc quá liều suýt chút nữa đã cướp đi sinh mạng của Minh Tuyết.
Cố Nhất Nặc khẽ cười, nói: "Sao dì không mở rộng quan hệ của mình một chút, hỏi mấy người đến cùng Cố Minh Tuyết hôm nay là hạng người như thế nào. Hôm nay có nhiều người ở bữa tiệc như vậy, Cố Minh Tuyết khiến cho cha không còn mặt mũi nào nữa rồi.”
Trình Thi Lệ bị câu nói của Cố Nhất Nặc làm cho á khẩu không nói nên lời.
"Chuyện của Minh Tuyết Tiểu Nặc nói không sai, khi tỉnh dậy nó sẽ tự hiểu. Bây giờ điều quan trọng nhất là xóa bỏ ảnh hưởng của việc này đến nhà họ Cố, không thể khiến nhà họ Lục nghĩ rằng chúng ta quản con cái không tốt, ảnh hưởng đến hình tượng của Tiểu Nặc trong lòng họ Lục.”
Nghe những lời của Cố Tùng Bác, Cố Nhất Nặc trong lòng cười nhạt, quả nhiên là cha ruột của cô, không thay đổi chút nào. Bất kể khi nào, điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến là lợi ích của bản thân.
Cô không ngờ rằng kết cục của Cố Minh Tuyết lại thê thảm như vậy. Chỉ tiếc là số thuốc đó không lấy được sinh mạng của Cố Minh Tuyết.
Trình Thi Lệ ngầm nghiến răng. Con bé này được lắm, đính hôn với con trai lớn nhà họ Lục càng thành báu vật rồi. Song cô cũng chỉ là đính hôn thôi còn chưa kết hôn cơ mà. Con ranh này đợi sau này bà ta sẽ từ từ chỉnh đốn.
“Đi thôi, mau vào nhà đi, con cũng mệt cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học.”, Cố Tùng Bác vỗ vỗ vai Cố Nhất Nặc.
Cố Nhất Nặc gật gật đầu bước lên tầng hai.
Sau khi vào nhà, cô đi thẳng về phòng mình, ném túi xách trên tay sang một bên, ngã xuống giường, cuộn tròn người lại.

/2507