Không Ngừng Sủng Hôn

CHƯƠNG 6.2: Cô gái nhỏ xù lông!

/2507


CHƯƠNG 6.2: Cô gái nhỏ xù lông!
"Mọi việc trong quân khu thế nào?".
“Vẫn ổn ạ."
"Sau khi trở về có cần giao nhiệm vụ không?"
“Đây là bí mật ông.” Lục Dĩ Thừa tựa lưng vào ghế bắt chéo chân, tư thế tùy ý này càng làm tăng thêm vẻ chín chắn đầy quyến rũ của anh.
"Ông cũng nghe qua chút ít về việc quân khu, con cứ giữ vững lập trường là được. Ông nội chỉ muốn nói là con sắp thành người có gia đình rồi, phải đặc biệt chú ý an toàn, nếu không ổn thì quay về kinh doanh cũng được. Ông thấy tập đoàn Lục Thị của bố con làm ăn cũng được đấy.”
"Đến lúc đó thì con sẽ tính sau."
Thấy Lục Dĩ Thừa không muốn nói đến vấn đề này, ông cụ Lục cũng không nói thêm nữa, thuận miệng nói: “Mặc dù hôn sự là do ông nội sắp xếp, nhưng cho dù thế nào thì con cũng phải đối tốt với Nhất Nặc, đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nữa.”
Cố Nhất Nặc vừa xuống lầu liền nghe thấy những lời này, trong lòng cô dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Cô biết, trước giờ bên cạnh Lục Dĩ Thừa vốn dĩ không thiếu phụ nữ.
Nhưng mà điều này có liên quan gì đến cô đâu nhỉ.
“Nhất Nặc, lại đây nếm thử tay nghề của thím Tôn nào.”, ông cụ Lục niềm nở gọi.
Lục Dĩ Thừa đưa tay lên xem giờ, rồi nhìn bát cơm đầy ắp trước mặt Cố Nhất Nặc, lại đổi tư thế ngồi, cầm ly rượu lên uống thêm một ly nữa.
“Cảm ơn ông nội.”
Cố Nhất Nặc thật sự không có tâm trạng nào mà ăn uống, nhưng với sự tiếp đãi nồng hậu của ông cụ Lục, cô lại không nỡ chối từ. Cô ăn thật chậm thật chậm.
Trong lúc cô ăn, Lục Dĩ Thừa đã thay đổi tư thế đến ba lần. Mười lăm phút trôi qua, nhìn thấy Cố Nhất Nặc vẫn chưa ăn xong, anh trực tiếp đứng lên.
"Đi thôi, còn đợi nữa thì tôi sẽ muộn mất".
Cố Nhất Nặc không ngẩng đầu lên, vẫn đang cố gắng ăn tiếp. Cô không nghĩ rằng lời nói này của Lục Dĩ Thừa là nói với cô.
Lục Dĩ Thừa đưa tay gõ gõ lên bàn trước mặt Cố Nhất Nặc. Cố Nhất Nặc lập tức ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn dính một hạt cơm.
"Tôi đưa cô về hay cô cùng tiễn tôi ra sân bay?".
Anh phải đi để kịp chuyến bay ư, Cố Nhất Nặc trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Lát nữa tôi dùng bữa cùng ông nội xong sẽ tự bắt xe về.”, Cố Nhất Nặc đưa ra cho anh một phương án khác.
Lục Dĩ Thừa hơi cau mày.
Ông cụ Lục có thể nhận thấy sự khó chịu giữa hai người. Cũng đúng thôi, hai người chưa gặp nhau nhiều lần nên cũng không tránh khỏi có chuyện như vậy.
"Nhất Nặc, để Dĩ Thừa đưa con về đi, hẳn là Dĩ Thừa vẫn còn đủ thời gian đó.”
"Con vẫn chưa ăn no", Cố Nhất Nặc lập tức viện cớ. Chỉ cần không phải ở bên cạnh Lục Dĩ Thừa thì cho dù có ăn thêm ba bát cơm nữa cô cũng đồng ý rời đi.
---------------------------------------

/2507