Không Ngừng Sủng Hôn

Chương 6.1: Cô gái nhỏ xù lông!

/2507


Chương 6.1: Cô gái nhỏ xù lông!
Lục Dĩ Thừa xuống xe trước, Cố Nhất Nặc đang định mở cửa xe thì cửa xe đã mở sẵn. Một bàn tay đưa ra trước mặt cô.
Cố Nhất Nặc không thể tránh khỏi bàn tay ấy, bèn chậm rãi đưa tay ra đặt lên tay anh.
May mắn là sau khi cô xuống xe, Lục Dĩ Thừa liền buông tay cô ra. Cô không biết rằng vốn dĩ anh còn là là một người lịch thiệp như vậy.
Hay có lẽ chỉ là cô chưa từng thấy qua thôi, phong thái này trước kia phải chăng đều dành cho Cố Minh Tuyết hết rồi.
Trong sảnh lớn nhà họ Lục, đèn sáng rực rỡ. Bình thường chỉ có ông cụ Lục sống một mình ở đây, đến dịp lễ tết gia đình mới tụ họp lại với nhau.
Ông ông cụ Lục đứng ngoài cửa đón tiếp, nhìn thấy bóng dáng Lục Dĩ Thừa sánh đôi cùng Cố Nhất Nặc, mặt đầy ý cười, trong lòng càng xúc động. Cháu trai cả của cụ đã ba năm không về. Lần này, nếu không phải là lễ trưởng thành con gái nhà họ Cố, cần định chuyện hôn ước, thì chắc cũng không có lý do khiến cho Dĩ Thừa trở về.
"Tôi quả nhiên không nhìn lầm uyên ương phải không, cô nhìn xem hai đứa nhỏ trông xứng đôi chưa kìa."
“Cụ thật khéo mai mối, cậu cả và cô Cố quả là một cặp trời sinh.”, người bên cạnh lập tức tán thưởng.
Ông ông cụ Lục liền nở nụ cười hiền từ.
Cố Nhất Nặc ngẩng đầu lên nhìn về phía ông cụ Lục, cảnh tượng lần gặp cuối cùng của cô và ông cụ Lục không khỏi hiện lên trong đầu cô.
Lúc đó, ông cụ Lục đầu tóc bạc phơ, trông già nua, hốc hác. Còn ông cụ Lục bây giờ phong thái không kém gì hồi trẻ, cơ thể vẫn rất khỏe mạnh.
“Ông nội."
"Ông Lục."
Cố Nhất Nặc và Lục Dĩ Thừa gần như đồng thanh nói. Ông cụ Lục nhìn hai người, càng cảm thấy hài lòng, nụ cười càng ấm ấp.
“Nào, nào, mau vào đi.” Ông cụ Lục đón hai người vào trong nhà.
Cố Nhất Nặc và Lục Dĩ Thừa bước vào nhà, ông cụ Lục lại lên tiếng: "Tiểu Nặc, lại đây ngồi cạnh ông nào."
Chuyện này rất hợp ý của Cố Nhất Nặc, cô lập tức bước đến ngồi đối diện ông cụ Lục. Lục Dĩ Thừa thì ngồi phía bên kia ông cụ Lục.
“Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Nặc và cũng là ngày đính hôn của hai người, ông không đến tham dự được, đừng giận ông nhé.”, Ông cụ Lục nhìn Cố Nhất Nặc và nói.
“Vết thương cũ của ông nội tái phát mấy ngày nay, đi lại có chút bất tiện.”, Lục Dĩ Thừa bổ sung thêm.
“Ông Lục, sức khỏe ông vẫn ổn chứ?”, Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng hỏi.
"Không sao, không sao, bệnh cũ thôi mà. Tiểu Nặc, sau này chúng ta là người một nhà rồi, gọi ông là ông nội như Dĩ Thừa nhé."
Ông cụ Lục vẫn hiền từ như trong trí nhớ của cô. Cô còn có cảm giác thân thiết hơn xưa, khiến cho cô càng thêm yêu quý ông cụ.
Kiếp trước, cô bị người khác bỏ thuốc hãm hại. Sau khi sự việc lắng xuống, chỉ có ông cụ Lục tin tưởng cô trong sạch vô điều kiện.
Ông cụ Lục vẫn đợi Cố Nhất Nặc gọi một tiếng ông nội, nên cứ nhìn Cố Nhất Nặc với nụ cười trìu mến.
“Ông nội.”, Cố Nhất Nặc nhẹ nhàng gọi.
"Tốt lắm.”, ông cụ Lục vui vẻ đáp lời: "Ông nội còn chuẩn bị quà cho con đây.”
Thím Tôn đem món quà do ông cụ Lục chuẩn bị ra. Ông cụ Lục đích thân mở hộp quà, đựng trong hộp quà là một sợi dây chuyền mặt đá xanh sapphire. Trông nó không giống đồ mới mua mà có cảm giác như là vật đã có từ lâu rồi.
“Dĩ Thừa lại đây, đeo cho cô dâu của con đi.”, ông cụ Lục nói.
Người Cố Nhất Nặc run lên. Lục Dĩ Thừa đã đứng dậy đi ra phía sau lưng cô, đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua những sợi tóc tơ trên cổ, ánh mắt dừng lại nơi vành tai nhỏ hồng của cô.
Anh có thể thấy rõ vành tai của cô càng ngày càng đỏ, dưới ánh nến càng thêm mấy phần hấp dẫn.
Chiếc vòng cổ lành lạnh được đeo trên cổ Cố Nhất Nặc không thể át được được hơi ấm từ những đầu ngón tay của anh, không át được tiếng trái tim cô.
Mọi thứ như chực trào ra, cô chỉ mong anh nhanh chóng rời tay khỏi nơi cổ cô.
Đối với bất kỳ động chạm nào của anh đều làm cô cảm thấy rất căng thẳng và muốn né tránh.
Lục Dĩ Thừa hiểu chuyện này rất rõ. Hết lần này đến lần khác, anh cố ý đặt tay lên vai cô, chậm rãi cúi người xuống.
Cố Nhất Nặc chấn động, cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của anh đang kề sát lướt trên cổ cô. Anh cứ thể đến gần như vậy.
Thật là một người con gái nhạy cảm, Lục Dĩ Thừa dường như nghiện mất rồi.
“Ông nội, thật ngại quá, cháu muốn vào nhà vệ sinh một lát.” Cố Nhất Nặc đột nhiên đứng dậy.
Lục Dĩ Thừa đứng sau lưng cô, khóe môi hơi nhếch lên, cô gái nhỏ này cũng xù gai như con nhím nhỏ lên rồi!
“Thím Tôn, đưa Nhất Nặc đến nhà vệ sinh đi.”, ông cụ Lục nhẹ nhàng sai bảo.
Thím Tôn liền đưa Cố Nhất Nặc lên nhà vệ sinh ở tầng trên.
Lục Dĩ Thừa hậm hực quay lại bàn, nhấc ly rượu vang đỏ trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.

/2507