Khói bếp ven hồ

Chương 74 - Chương 13.2

/77


Tuy là Ảnh Du Long hướng nội, nhưng tâm tư lại nhạy cảm hơn nhiều lắm, Ảnh Kinh Hồng tùy tiện có vài vấn đề chưa bao giờ sẽ xem xét đến. Ngày này là một ngày nắng, Mai Trinh vốn đã nói xong muốn dẫn Ảnh Kinh Hồng đến một quán rượu mới mở trong thành nếm thử chiêu bài nhũ bồ câu một chút. Nàng ở chỗ hẹn chờ hắn, không bao lâu chàng trai mặc áo xanh từ từ xuất hiện ở trước mắt, Đi thôi. Nàng nhìn một cái, đi ở phía trước, cuối cùng thì không đi dắt tay của hắn, cũng không ôm hắn.

Mặt chàng trai mỉm cười, đi theo nàng cùng lên lầu ngồi vào chỗ của mình, nhìn ban công phía dưới, Cảnh sắc nơi này rất đẹp.

Phải, cho nên buôn bán rất đắt. Mai Trinh cất giọng kêu tiểu nhị, Muốn ăn chút gì?

Hắn cười nói, Ta thích ăn cái gì chẳng lẽ nàng không biết?

Nếu như ngươi thích ăn đồ như ca ca ngươi, thì ta biết rồi.

Cái gì ca ca ta, ngươi. . . Âm thanh im bặt, Làm sao ngươi phát hiện ra.

Du Long, ta xem diễn rất hăng say, vốn nghĩ chơi với ngươi một lúc nữa, không cẩn thận nói lỡ miệng, ngươi có thể tiếp tục.

Ảnh Du Long đột nhiên nhớ tới ngày đó ca ca chạy đến trong phòng hắn nói Mai Trinh xấu xa, còn nói muốn ba ngày không để ý tới nàng, nhưng khóe miệng lại rõ ràng có nụ cười ngọt ngấy, hắn rốt cuộc yên tâm.

Đêm hôm đó, Mai Trinh mang theo một bao nhũ bồ câu gói kỹ trở về, Cố ý cùng với đệ đệ chàng trêu chọc ta?

Ảnh Kinh Hồng ngáp một cái, Buổi chiều, ta hơi mệt, vừa vặn Du Long muốn thử một chút.

Sao hắn lại muốn như vậy? Mai Trinh ôm hắn ngồi lên giường, làm sao có thể lại nhận lầm chàng trai trong lòng mình?

Bởi vì nương chúng ta.

Chuyện liên quan gì với nương của các chàng? Mai Trinh nhớ tới ba tấm bài vị kia, có chút cẩn thận hỏi.

Phụ thân của chúng ta cũng là một người trong bào thai đôi, ông gả cho nương làm chính quân, gia thế nương rất tốt, bắt đầu cũng rất cưng chiều phụ thân. Sau đó, đệ đệ của phụ thân cũng chính là thúc thúc của chúng ta đến thăm phụ thân, kết quả. . . Hắn ngừng một lát, Ông ta thấy cuộc sống của phụ thân bèn nổi lên ý định, buổi tối đó cố ý nghĩ biện pháp tách phụ thân ra, tự mình chạy tới trong phòng chủ chờ nương trở lại.

Kết quả nương chàng không nhận ra được?

Ừ, bà lấy thúc thúc, thúc thúc vốn là lớn lên giống với phụ thân, tính tình ở trước mặt bà luôn rất dịu dàng, nương bắt đầu dần dần càng thêm thích ông ta.

Ảnh Du Long dựa vào trên người Mai Sầu, nàng dùng tay như có như không chải tóc hắn, hắn có chút không vừa ý giật giật, động tác của nàng tăng nhanh chút.

Vị trí chính quân chỉ có một.

Ừ.

Thúc thúc muốn làm, thì có nghĩa là phụ thân cản đường.

Mai Sầu ôm chặt chút, Ảnh Du Long khẽ ngửa lên đầu, Phụ thân bởi vì bệnh chết bất đắc kỳ tử, ta và ca ca cũng dính phải bệnh truyền nhiễm cùng đi.

Nàng thở dài, dĩ nhiên biết đó không phải là bệnh truyền nhiễm gì đó, Người đàn ông kia?

Không biết. Hắn núp ở trong ngực nàng, Cũng không muốn biết.

Ảnh Du Long cởi quần áo của nàng ra dựa vào, Thật là ấm áp.

Lần trước ta đi qua Ảnh gia.

Thân thể sưởi ấm ở trước ngực nàng dừng lại một chút, nàng nói tiếp: Chính quân họ Hoàng.

Ông ta họ Như.

Là có thị quân không được sủng họ Như.

Không được sủng? Hắn máy móc theo sát một tiếng. Mai Sầu kéo tay của hắn nắm ở trong tay xoa, Ở tiểu viện vắng vẻ, giống như đang bị nhốt không cho phép ra.

Không muốn biết. Hắn vùi đầu trở lại trong ngực nàng.

Được, không nói. Nàng đưa tay bắt đầu cởi quần áo hắn, Vậy làm chút gì được rồi.

Ảnh Kinh Hồng và Ảnh Du Long gần như là hai thái cực. Ảnh Kinh Hồng vô cùng sợ nóng, cho nên Mai Trinh đặc biệt bện chiếu ngà cho hắn. Mà Ảnh Du Long lại vô cùng sợ lạnh, dù là ban đêm mùa xuân thu đều thích vùi ở trong lòng Mai Sầu sưởi ấm.

Vừa đến mùa đông, Ảnh Du Long sẽ bọc thành một quả bóng tròn mũm mĩm, cho đến sau khi Mai Sầu về nhà mới có thể cởi ra, dựa vào nàng để sưởi ấm. Có điều mặc kệ là Ảnh Kinh Hồng hay là Ảnh Du Long lại đều rất thích mùa đông, thật ra thì tất cả mọi người rất thích. Từ đầu mùa đông đến hết tết, tất cả mọi người đều sẽ về nhà tụ tập một lần.

MaiThụy cũng sẽ dẫn theo Tô Trù cùng trở về từ trấn nhỏ phương bắc xa hơn một chút. Mọi người cùng nhau ném tuyết, thậm chí Tô Trù bao bọc áo lớn chồn bạc càng khoa trương hơn so với Ảnh Du Long, đứng ở một bên, cười đến xinh xắn, thỉnh thoảng ho khan một hai tiếng. Mai Thụy sẽ dừng đùa giỡn lại xác định hắn không có việc gì lúc này mới đập mấy quả cầu tuyết lớn hơn về phía Mai Trinh.

Lại qua hơn nửa năm, đông đi xuân đi thu lại tới, Mai Trinh và Mai Sầu cùng nhau điêu tượng gỗ ở trong Ám Hương Các. Hai người với mấy Tượng Sư đều ở hậu viện này, đột nhiên có người đi vào tìm, nói là Ảnh gia thành Tây Hà phái người đến đền đáp tác phẩm điêu khắc năm trước của hai tiểu thư.

Bởi vì Ảnh gia và Thủy Nam Thanh có chút giao tình, họ cũng không tiện cự tuyệt. Trước đó, Mai Trinh giao một tượng gỗ cho Mai Sầu, sau đó lại bị giao cho điêu khắc một món chạm khắc ngà voi. Hai người cùng đi ra ngoài, người tới khách sáo đưa thiếp mời lên, hi vọng có thể mời hai vị tiểu thư tham gia tiệc nhà một lần.

Mai Trinh nhìn Mai Sầu một cái, tay phải chuyển tấm thiệp mời cho nàng ấy, Mặt đơ, xem ra nàng dâu xấu xí thế nào cũng phải gặp mặt chính thức một lần với bà bà.

Mai Sầu cũng nhận lấy, người kia có chút không hiểu nhìn hai người một cái, dường như đang tự hỏi câu nói kia là có ý gì.

Nói cho Ảnh Phượng Tuấn, muốn làm tiệc nhà thì gọi đủ thân thích.

Chúng ta phải đi đâu? Ảnh Kinh Hồng thò đầu ra từ trong xe ngựa.

Tây Hà.

Đi thăm nương và phụ thân sao? Hắn nói nương là Mai Sóc, phụ thân dĩ nhiên là Lâm Xước.

Mai Trinh lắc đầu một cái, Mai Sầu sóng vai với nàng cưỡi bên cạnh xe ngựa, Ảnh Kinh Hồng lui về xe ngựa, nhún vai một cái với Ảnh Du Long không hiểu như nhau, không biết họ muốn đi đâu.

Mai Sầu đỡ Ảnh Du Long xuống xe ngựa, hắn giương mắt nhìn hoành phi trên cửa chính, chỉ cảm thấy toàn thân dâng lên một cơn lạnh lẽo, quay đầu lại, vừa vặn đón lấy tay Ảnh Kinh Hồng đưa tới, nắm lại ở chung một chỗ.

Vì, vì sao lại muốn tới nơi này? Ảnh Kinh Hồng rốt cuộc lên tiếng nói, âm thanh run rẩy đến bản thân hắn cũng không nhận ra được.

Ảnh gia nợ các chàng nhiều như vậy, tiền vốn không về được, thế nào cũng phải đòi chút lãi.

Trong phòng khách chuyên dùng để mời tiệc khách của Ảnh gia ngồi đầy ba bàn người lớn, hai tiểu thị đỡ một người đàn ông ăn mặc gọn gàng đi vào, nhưng ánh mắt người đàn ông kia đờ đẫn, thậm chí miệng khẽ mở ra bộ dáng thật ngu ngốc. Hai tiểu thị này dẫn ông ta đi tới bên cạnh Ảnh Phượng Tuấn, Gia chủ, đã dẫn Như thị quân tới.

Dìu hắn vào chỗ, hầu hạ bên cạnh.

Vâng

Ngay sau đó ngồi đối diện chủ nhà, chính quân Hoàng thị và một số người khác cũng đều vào chỗ, không bao lâu Mai Trinh và Mai Sầu bèn dẫn hai huynh đệ Ảnh


/77