Khinh Ngữ

Chương 45 - Chương 45

/51


Mấy ngày kế tiếp, Lâm Khinh Ngữ đều chỉ lo lắng đến việc trong nhà, sau khi không dễ dàng xử lý hậu sự cho cha, lại trải qua thêm một lần, suy nghĩ cũng không còn giống như trước, Lâm Khinh Ngữ mới hiểu ra, sau khi cha mất đi mẹ đã từng trải qua ngày tháng như thế nào.

Vì thế sau khi sắp xếp xong việc trong nhà, Lâm Khinh Ngữ trở về trường học, lúc này mới phát hiện Tô Dật An thậm chí có chút...

Trốn tránh cô.

Cô cũng không muốn tìm hiểu, cô tìm Tô Dật An, đúng là có chuyện muốn nói.

Hiện tại Lâm Khinh Ngữ cảm thấy, ở lại trong thế giới này đã không còn quan trọng, cô không muốn làm đàn ông nữa, cũng không muốn dùng thân phận phụ nữ để tiếp tục cuộc sống, cô chỉ muốn trở lại quỹ đạo vốn có, nghênh đón hiện thực, trực diện với cuộc sống mưa máu gió tanh, sau đó cố gắng làm một người phụ nữ, cũng có khả năng xinh đẹp, nở rộ.

Cô nghĩ đến câu nói của Tô Dật An lúc trước đã nói với cô: Cô nên suy nghĩ cô chân chính muốn cái gì. Nhất định cũng là nghĩ như vậy.

Cô muốn trở lại thế giới hiện thực, trở lại cuộc sống thuộc về cô.

Cô rất không dễ dàng để có thể suy nghĩ thông suốt, hiểu được mục đích của Tô Dật An, nhưng gia hỏa kia lại... Lùi bước.

Ở trong thế giới này, hai người bọn họ phải có cùng một nguyện vọng, nguyện vọng đó mới được thực hiện, mà hiện tại, cô muốn trở về, nhưng vẫn chưa ứng nghiệm, chỉ có thể chứng minh được, Tô Dật An đang dao động, thậm chí là kháng cự.

Lâm Khinh Ngữ đã rất nhiều lần cố tình tìm hiểu Tô Dật An, ví dụ như theo anh về nhà, hoặc lúc ở trường đưa cho anh một tờ giấy nhỏ, lúc anh nghỉ trưa, một lòng buồn bã đi theo anh.

Nhưng mỗi lần Lâm Khinh Ngữ ngăn Tô Dật An lại, Tô Dật An luôn nghĩ biện pháp trốn tránh, đến trường chuyển tờ giấy, anh xem xong liền giấu đi không nhắc đến, thời gian nghỉ ngơi giữa giờ thể dục và giờ âm nhạc, Tô Dật An luôn tìm cách trốn đi, giống như chơi trốn tìm, làm cho Lâm Khinh Ngữ không tìm thấy.

Trạng thái như vậy tựa như thật lâu trước đây, khi đó Lâm Khinh Ngữ mới trở về trường không bao lâu, gặp Tô Dật An, nhưng lại bị Tô Dật An tận lực nhầm vào, cô không hiểu nguyên nhân, cũng giống như bây giờ tìm anh nói chuyện, nhưng mỗi lần đều bị anh tận lực trốn tránh.

Chỉ khác một điều năm đó là phẫn nộ và thống hận, hiện tại Lâm Khinh Ngữ càng thêm cảm thấy bất đắc dĩ và đau lòng.

Bởi vì hiện tại cô hiểu anh, hiểu sự tổn thương của anh, bi thương của anh, thêm ngàn vạn cố kỵ của anh, cô có thể cảm giác được, nội tâm của đứa bé Tô Dật An kia, đang cảm thấy bất an.

Cho nên cô đau lòng anh.

Trùng hợp, vào đầu xuân, trong trường tổ chức cho học sinh đi dã ngoại chơi xuân.

Năm đó, Lâm Khinh Ngữ bởi vì cái chết của cha mà tâm trạng rất tệ, không tham gia dã ngoại, mà Tô Dật An đã ra nước ngoài, chuyền dã ngoại đó bọn họ chưa được tham gia. Lâm Khinh Ngữ nhớ lại, phong cảnh bên ngoài trường học rất đẹp, phơi nắng tâm tình sẽ thư giản rất nhiều, lúc này tìm Tô Dật An tâm sự sẽ dễ dàng hơn.

Vì thế khi đến trường cô lại gửi cho Tô Dật An một tờ giấy.

Tận tâm tận lực nhờ từng người trong lớp chuyển tờ giấy đến tay Tô Dật An, nhưng anh lại không nhúc nhích, mặc kệ ai đưa tờ giấy cho anh, anh đều hờ hững, làm tờ giấy rơi xuống bên cạnh anh.

Sau cùng Lâm Khinh Ngữ bị bộ dáng lạnh lùng của anh làm cho nổi giận, xé một trang giấy thật lớn, cũng không lãng phí thời gian viết chữ, lấy cục tẩy gói vào bên trong giấy, thừa dịp thầy giáo xoay người viết bảng, đứng dậy ném thẳng vào đầu Tô Dật An.

Giấy cuốn thành một cục, sức nặng không nhẹ, Tô Dật An bị nện thẳng vào đầu, lần này rốt cuộc hoàn hồn, lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ cũng khiêu khích nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ trong không trung phát ra tia lửa, cuối cùng khi thầy giáo sắp quay đầu lại, Lâm Khinh Ngữ bình yên ngồi xuống.

Báo cáo.

Lâm Khinh Ngữ thế nào cũng không nghĩ tới, Tô Dật An vậy mà giơ tay đứng lên, nhặt cục giấy trên mặt đất, nói với thầy giáo: Thưa thầy, Lâm Khinh Ngữ làm phiền em.

Ông cụ nhà anh.

Lâm Khinh Ngữ mắng thầm, không nghĩ tới Tô Dật An vậy mà có thể tố cáo với thầy giáo. Người này đã bao nhiêu tuổi, còn ngây thơ như vậy.

Tuy nhiên.. Chính cô cũng giống như vậy.

Đúng lúc tiết này là của chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp vừa nghe xong, cầm phấn viết nhìn Lâm Khinh Ngữ: Làm gì? Đang học, muốn tạo phản sao?

Lâm Khinh Ngữ cắn răng, nếu là trước kia thì không tính, nhưng nghĩ lại, sợ cái gì, dù sao hiện tại cô còn nhỏ, nhưng Tô Dật An đã không biết xấu hổ tố cáo, cô cũng chỉ hơi mất mặt chút xíu mà thôi. Vì thế Lâm Khinh Ngữ cũng nhấc tay, thuận tiện đứng lên: Thưa thầy, em có chuyện muốn nói với bạn học Tô.

Không thể để tan học mới nói sao, Lâm Khinh Ngữ em ngồi xuống cho tôi.

Không được, thưa thầy, nếu bây giờ không được nói em sẽ nghẹn chết. Lâm Khinh Ngữ nói xong, cũng không cần biết thầy giáo chủ nhiệm có đồng ý hay không, nhìn chằm chằm Tô Dật An, ngay lúc này trong lớp học rất yên tĩnh, lớn tiếng nói: Bạn học Tô, lúc trước cậu nói thích tôi, tôi cũng đã suy nghĩ qua, nếu như lần này cậu đồng ý đi chơi dã ngoại chơi xuân, tôi sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu.

Lời này vừa nói xong, trong nháy mắt phòng học đang yên tĩnh, tất cả học sinh đều vỡ òa, khác với sự ồn ào của học sinh lớn, bọn họ bùng nổ đến ầm ĩ.

Mà thầy giáo chủ nhiệm cũng chưa phản ứng kịp, sau khi phút yên tĩnh qua đi, đã cãi vã ngập trời, thầy chủ nhiệm vội vàng vỗ bàn, quát học sinh yên lặng, nhất thời không rãnh để quan tâm Lâm Khinh Ngữ.

Vì thế Lâm Khinh Ngữ nho nhỏ liền đứng yên trong hoàn cảnh ầm ĩ đó, nhướng mắt nhìn, Tô Dật An an tĩnh giống mình giữa một mãnh tranh cãi ầm ĩ.

Hai người họ nhìn chằm chằm nhau, vô cùng sốt ruột, không khí




/51