Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 34 - Chương 34

/52


Mặc dù trời đã sáng trưng, nhưng vẫn rất mông lung, làm cho trái tim loạn như ma của Lâm Thư càng thêm khó chịu. Sáng sớm rừng núi kết sương, đêm qua tuyết rơi dày, bao trùm hết mọi thứ có thể trùm. Lâm Thư chạy đến thở hồng hộc, khí nóng như khói trắng thoát ra từ miệng và mũi, phút chốc liền tan thành mây khói.

Chạy đến giữa sườn núi, nàng dừng lại nghỉ ngơi chốc lát. Cả đêm không ngủ, Lâm Thư lại chưa ăn gì đã bị Lâm Sóc thúc giục trở về phủ. Tình thần nàng kém, hơi sức cũng giảm đi hơn nửa, mệt mỏi núp ở dưới một thân cây, ôm thân cây nghỉ ngơi.

Đột nhiên, Lâm Thư nghe được một tiếng động ở gần đó, lập tức cảnh giác lên, trốn phía sau cây khô. Cũng may cây này đủ lớn, có thể hoàn toàn che lấp đi cơ thể nàng. Lâm Thư vểnh tai, tim đập bịch bịch.

Đáng chết, thật là xui xẻo! Đừng để cho lão tử biết được kẻ ngu xuẩn nào ngầm hại ta, nếu không lão tử giết chết ngươi! Một tiếng mắng thô lỗ xuyên qua cành khô, tuyết trắng rào rào rơi xuống, truyền vào tai Lâm Thư.

Giọng nói này, ngôn từ này, ở Đại Chu trừ Triệu Á Thanh ra, nàng không thể nghĩ ra ai khác. Vi sao Triệu Á Thanh lại xuất hiện ở đây! Da đầu nàng lập tức tê dại, từ lúc sống lại nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với hắn ta, chỉ muốn ở sau lưng đối phó, chỉnh chết hắn ta. Nhưng bây giờ, lại để nàng và hắn ta chạm mặt rồi! Đây là tình huống gì!

Lâm Thư run rẩy cả người, không biết là bị đông cứng, hay là bởi vì Triệu Á Thanh xuất hiện.

Kẻ nào! Kẻ nào! Đi ra cho ta! Triệu Á Thanh thính tai, nghe được phía sau cây đại thụ có động tĩnh, trong lòng nổi lên cảnh giác, trên mặt lướt qua vẻ ngoan độc.

Bị hắn ta phát hiện, Lâm Thư dứt khoát cắn răng một cái, chân lướt như bay, nhanh nhẹn như tia chớp, nhanh chân bỏ chạy .

Nhìn người chạy, Triệu Á Thanh ngây ngẩn một lúc, mới phản ứng kịp, vội đuổi theo.

Hắn ta không ngờ ở trên tuyết mà người kia còn có thể chạy nhanh như vậy. Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng kéo càng lớn, Triệu Á Thanh nắm một vốc tuyết trên đất, tùy tiện dùng sức vo thành một cục, ném về phía Lâm Thư. Ném năm, sáu cục tuyết, cuối cùng mới đánh ngã người kia. Hắn ta nhân cơ hội đuổi theo, dùng thân mình ngăn chặn Lâm Thư, túm lấy ống tay áo của nàng, sắc mặt hung ác nói: Chạy à! Sao không chạy nữa!

Ngươi khốn kiếp! Buông ta ra! Bởi vì tay phải còn vác gói đồ, nàng cũng ăn vận y phục dày cộm nên động tác mất linh hoạt. Liều mạng muốn tránh thoát sự áp chế của Triệu Á Thanh, lại càng bị hắn ta đè chặt. Lâm Thư tức giận đến hai mắt bốc hỏa, oán hận trừng Triệu Á Thanh, bộ dạng đó như hận không giết chết được hắn ta mới bằng lòng cam tâm.

Triệu Á Thanh cảm thấy kỳ quái, nếu không phải trong lòng người này có quỷ thì chạy cái gì? Còn nữa, vì sao người này lại phản ứng lớn như vậy? Triệu Á Thanh thấy được hận ý nồng đậm từ trong mắt Lâm Thư, trong lòng càng thêm kỳ quái.

Người này nhất định biết hắn ta! Nhưng tại sao lại hận hắn ta?

Tay túm lấy cổ áo Lâm Thư siết chặt lại, bây giờ Triệu Á Thanh mới phát hiện ra nàng không có hầu kết! Giống như muốn xác định, hắn ta liền luôn bàn tay lạnh như băng vào trong cổ áo Lâm Thư, nghiêm túc sờ soạng mấy lần. Lúc này mới xác định người phía dưới là một cô nương!

Nơi này là địa bàn của học viện Thánh Tài, sao có nữ tử xuất hiện chứ? Hơn nữa còn giả trang thành nam nhi? Chẳng lẽ nàng từ học viện chạy đến sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Á Thanh càng thêm tràn đầy nghi ngờ đối với Lâm Thư, mở miệng hỏi: Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Vì sao vừa thấy ta liền bỏ chạy, ngươi biết ta sao! Triệu Á Thanh nói hết sức khẳng định, nói xong liền hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thư.

Ngươi khốn kiếp! Buông ta ra! Nàng vẫn nói câu đó, vẫn đang không ngừng giãy giụa.

Thấy dáng vẻ điên điên khùng khùng của nàng, hắn ta cảm thấy trong lúc nhất thời không thể moi ra được gì từ miệng nàng. Nghĩ là, dứt




/52