Kế Hoạch Thoát Khỏi Vai Trò Nữ Phụ

Chương 22 - Dương Nhu Giúp Lục Dương Hàn Giải Vây

/46


Sáng sớm, Dương Nhu thức dậy, vệ sinh cá nhân, mở tủ quần áo của Diệp Nhu ra chọn một bộ váy được cho là “kín đáo” nhất để mặc. Nói là kín đáo nhất thì cũng chỉ là ngực che một nửa, nửa còn lại che bằng một tấm lưới đen như có như không, chân váy dài quá mông một chút, để đỡ ngại Dương Nhu còn phải mặc thêm quần tất màu đen cao đến đùi. Cô trang điểm đậm, đội tóc xoăn đỏ, chân đi đôi bốt đen cao đến gần đầu gối. Cô đi xuống, không nói không rằng ngồi xuống bàn ăn. Diệp Ân- bố của Diệp Nhu thấy vậy liền khó chịu gằn giọng nói:

- Diệp Nhu trong mắt mày còn coi ông già như ta và mẹ của ngươi ra gì không thế hả.?

Diệp Nhu đang định lấy bánh ăn nghe vậy liền ngừng tay. Cô chống một tay vào một bên má mặt nghiêng nhìn Diệp Ân cười chế giễu:

- Diệp lão gia, “người mẹ” mà ngài nói ý là nói tới ai thế?

Diệp Ân nghe vậy liền nói không kịp suy nghĩ:- Đương nhiên là bà ấy- Ông ta chỉ vào Thẩm Liên nói.

- Ha ha ha ha!!!- Diệp Nhu lập tức cười vang, tay giả bộ lau nước mắt :- Cha, ngài thật có khiếu hài hước đấy nha~ - Rồi cô trước sự ngạc nhiên của mọi người trong nhà đập hai tay xuống bàn nhìn Diệp Ân bằng con mắt lạnh băng:- Tôi nói cho ngài biết Diệp lão gia, người có thể làm mẹ của ta chỉ có một. Đó chính là người vì ông mà hi sinh tất cả để trao những thứ ông muốn, người mà đã mở một mắt, nhắm một mắt tha thứ cho ông khi biết ông đã ngoại tình bên ngoài, người mà đã chết trước sự hờ hững của ông vào hơn chục năm trước. Còn bà ta- Cô liếc Thẩm Liên đang còn run sợ- Cũng chỉ là một người ở nhờ thôi.

Nói xong cô không thèm ở lại mà lập tức ra ngoài, nếu còn ở lại cô sợ bản thân không kiềm chế được ném cái đĩa vào mặt bà ta mất. Diệp Hải sau khi chứng kiến em gái mình bộc phát thì hơi sững sờ, thấy cô đi mất thì cũng không thèm ăn sáng mà cũng đi làm luôn. Diệp Nhu vừa về tới nhà đã thấy Trịnh Ái Ái hoảng hốt chạy tới.

- A Nhu nguy rồi.

Dương Nhu trực tiếp gỡ mái tóc giả ra, hỏi:- Chuyện gì mà cậu hoảng thế?

Trịnh Ái Ái kéo cô vào nhà ngồi xuống ghế sofa nói:- Mình vừa nghe nói cả nhà Lục Dương Hàn đang định kén vợ cho anh ấy. Mình còn nghe nói vào tối nay họ mời một số vị tiểu thư có danh tiếng chưa có chồng tới để Lục Dương Hàn chọn lựa cùng một vài đối tác ý nói muốn mở rộng quan hệ. Thậm chí nhà họ Diệp cũng được mời.

Dương Nhu nghe đến đây liền nở nụ cười xảo trá nói:- Cậu an tâm, chuyện này mình đã sớm tính toán cả rồi.- Trịnh Ái Ái nghe vậy cũng cảm thấy an tâm, Dương Nhu mà cô quen không phải loại người dễ bị ức hiếp như vậy.

Dương Nhu lên phòng chuẩn bị lễ phục cả ngày. Cô muốn gây ấn tượng tốt với nhà họ Lục. Theo tâm lý của người lớn, đối với họ, một cô gái ăn mặc giản dị mà không quê mùa còn vừa mắt hơn mấy vị tiểu thư cứ thích ra vẻ ta đây giàu có. Vì thế cô quyết định mặc một chiếc váy màu đen, họa tiết hoa năm cánh màu bạc, tay váy trễ vai, chân váy dài quá đầu gối. Tóc dài đen được uốn xoăn từ cổ đến đuôi tóc. Chân đi đôi giày cao gót một mẩu màu đen. Gương mặt trang điểm nhẹ, trông cực nữ tính. Trông cô bây giờ chẳng khác gì một thiên thần đáng yêu, ai nhìn cũng cảm thấy thiện cảm. Kể cả Trịnh Ái Ái cũng sững sờ, không nhịn được thưởng cho cô ngón tay cái.

Lần này người hộ tống Dương Nhu là Đường Du. Cậu ta tình nguyện đóng giả bảo vệ cho Dương Nhu nên cô không hề từ chối chấp nhận ngay.

Vừa tới nơi cô đã gặp bao vị tiểu thư ăn mặc lòe loẹt. Một số người gỉa bộ thân thiết khen nhau hết lời có một vài người lịch sự vui vẻ khen lại, có cả những người lại cao ngạo liếc qua liếc lại. Haizz… cái thế giới thương nghiệp cứ như chốn hậu cung, lúc nào nào cũng phải giả nhân giả nghĩa như thế, nếu có người nào đó ngây thơ chắc lại nghĩ bọn họ thực sự tốt bụng tốt tính nhưng hậu quả dành cho cái người kiểu này quả thực rất thảm.

Thực ra sau khi nghe tin Diệp Hải cũng tới đây cô có chút sợ hãi. Nhưng chẳng lẽ cô lại cứ dương mắt nhìn Lục Dương Hàn bị gán ghép với cô gái khác sao? A!!! chắc chắn cô sẽ làm như vậy…mới là lạ!

Cô bây giờ vẫn thản nhiên ngồi trong xe. Cô biết xuất hiện bất ngờ mới kịch tính, nếu cô xuống bây giờ, cô đảm bảo vẻ ngoài đẹp đẽ của Diệp Nhu sẽ phá hỏng kế hoạch của cô. Đường Du đương nhiên không phản đối. Cậu ta hôm nay mặc một bộ vest đen, đeo kính đen trông rất lịch lãm. Nếu là người khác, không ai có thể tin được vị thiếu gia cao quý của tập đoàn đá quý nhà họ Đường- người mà hàng bao cô gái mong được nâng khăn sửa túi lại chấp nhận làm “culi” cho vị tiểu thư Diệp Nhu- Người mà ai cũng phải ghét đến nhìn cũng không muốn nhìn.

Trong lúc Dương Nhu ngồi trong xe cô có thấy cả nhà họ Diệp cũng đến kể cả Diệp An cũng mặt dày đi theo. Dám mơ tưởng đàn ông của cô hừ… đứng là càng ngày càng lớn mật. Thậm chí cô còn nhìn thấy Trịnh Ái Ái cùng Trần Nhiễm, Chu Lữ cùng Vân Nhu, Dư Nhã Nhi với… Trương Khôn??? Ha ha chắc là hiểu lầm gì đó thôi… nhỉ? Đường Du nhìn thấy cũng ngạc nhiên như cô vậy, nhưng cũng không nói gì cả.

Khoảng nửa tiếng sau, cô đoán đến lúc cô phải xuất hiện rồi. Cô bước xuống xe với sự hỗ trợ của Đường Du.

Trong khi đó bên trong bữa tiệc, Lục Dương Hàn đang ngồi cạnh ba mẹ cùng ông bà. Anh không ngừng nghe cha me tán dương các vị tiểu thư, người nào người nấy đều cái kiểu xinh đẹp, nết na, gia thế không tệ. Nhưng không cần nhìn anh cũng biết mấy cô nàng kia chỉ là giả bộ hiền lành. Anh nhìn xung quanh liền thấy nhóm Dư Nhã Nhi đang vẫy tay với anh, anh liền có chút hi vọng tìm kiếm người trong lòng, nhưng Dư Nhã Nhi ra kí hiệu có lẽ cô ấy không tới. Ha! phải rồi cô ấy có nói anh trai cô ấy không cho cô hẹn hò trước 18 tuổi mà. Thực ra đúng là Dư Nhã Nhi không biết, bởi vì Trịnh Ái Ái giúp Diệp Nhu nói dối, tránh Dư Nhã Nhi lanh miệng hai ra mất.

Bỗng nhiên ba mẹ Lục Dương Hàn gọi Diệp An tới. Có vẻ họ rất thích cô ta, cô ta hôm nay búi tóc nhuộm nâu gỗ cao đính vài viên ngọc trai,vận một bộ váy trắng muốt, ngắn chưa tới đầu gối, họa tiết hoa văn lòe loẹt, rườm rà, nhưng so với mấy trang phục của cô gái khác có thể nói đỡ hơn vài phần, cô ta giả bộ ngoan ngoãn tới chào từng người một. Ba mẹ Lục tính tình phóng khoáng không quá để ý đến trang phục của Diệp An, như bà Lục lại là người cổ hủ nên đối với trang phục và cách thức ăn mặc của Diệp An thì tương đối cảm thấy chướng mắt, không chỉ cô ta, tất cả mấy vị tiểu thư ở đây lại càng chướng mắt.

Bỗng nhiên cánh cửa mở ra, mọi người đồng loạt quay lại. Đặc biệt bà Lục, mắt bà lập tức sáng lên, trang phục đơn giản, kín đáo, tóc đen dài tự nhiên được uốn xoăn nhẹ nhàng buông thả mềm mại, dáng người mảnh mai, trang điểm không quá lố. Cháu dâu này bà duyệt, nhất định phải có được cô cháu dâu này. Lục Dương Hàn thấy cô gái vừa bước vào lập tức không nhịn được chạy đến. Dương Nhu thấy anh chạy tới thì dừng lại. Anh hôm nay mặc một bộ comple trắng lịch lãm rất có sức hút.

- Anh tưởng hôm nay em không tới.

Dương Nhu mỉm cười nhẹ nhàng:- Em đã nói, em sẽ giúp anh mà.

Lục Dương Hàn hơi ngẩn người quả thực cô có nói như thế. Nhưng anh không ngờ cô lại khiến anh vui vẻ và bất ngờ như thế. Dương Nhu mỉm cười ngọt ngào hơi nghiêng người nhìn về phía các vị trưởng bối nhà họ Lục đang sốt ruột nói:

- Anh không định đưa em đi gặp trưởng bối sao?

Lục Dương Hàn chợt nhớ ra còn có người nhà mình đang đằng sau (ha ha -_-). Anh lịch sự quay người về phía Dương Nhu tay hơi vòng rộng về phía Dương Nhu với ý mời. Cô rất tự nhiên trước ánh mắt ghen tị của mọi người bám vào tay Lục Dương Hàn thân mật cùng anh sánh vai đi về phía trưởng bối. Hầu hết cô gái không ngừng ghen tị, nhưng họ không thể phủ nhận hai người họ thực xứng đôi trai tài nữ sắc. Nhóm người Dư Nhã Nhi có chút ngạc nhiên nhưng sau đó không thể không công nhận boss của họ quả thực rất mạnh mẽ, bá đạo. Nhà họ Diệp, ngoài Diệp Hải đang tức giận vì em gái không nghe lời mình thì những người khác không ai nhận ra Diệp Nhu cả, vì cô rất khác. Hai người lướt qua trước gương mặt vặn vẹo của Diệp An vì tức giận một cách thản nhiên.

Đến nơi, Dương Nhu nhẹ nhàng gỡ tay khỏi Lục Dương Hàn cúi người chào:

- Lần đầu ra mắt ông bà, hai bác, cháu chúc mọi người một buổi tối tốt lành. Cháu tên Dương Nhu, là bạn gái của Dương Hàn.

Người đầu tiên đến đón Dương Nhu là bà Lục, bà trông rất vui vẻ nhìn Dương Nhu từ trên xuống dưới, trông rất vừa lòng:

- Cháu Dương Nhu đúng không.

Dương Nhu nhẹ nhàng gật đầu:- Phải ạ.

Bà Lục không nhịn được kích động kéo Dương Nhu ngồi cạnh bà, liếc Lục Dương Hàn trách cứ:

- Thằng nhóc này có bạn gái xinh đẹp thế này mà không dắt về ra mắt gia đình.

Lục Dương Hàn bĩu môi:- Chẳng phải cháu dẫn cô ấy tới rồi sao?

Bà Lục phẩy tay về phía Lục Dương Hàn, nhìn về phía Dương Nhu vui vẻ:

- Cháu thấy đấy thằng nhóc này chỉ được cái tính tùy tiện, đừng để bụng.

Dương Nhu liếc Lục Dương Hàn một cái khẽ che miệng cười:- Nếu cháu để bụng thì cháu còn làm bạn gái của anh ấy sao?

Thái độ hài hòa không quá nhu nhược cũng không quá tùy tính, mọi người họ Lục đều yêu thích Dương Nhu. Lục phu nhân vui vẻ hỏi Dương Nhu:

- Cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Cha mẹ cháu là ai thế?

Dương Nhu nhẹ nhàng tiếp lời:- Cháu năm nay 17 tuổi. Còn cha mẹ cháu…Thực ra mối quan hệ gia đình không tốt lắm nên cháu dọn ra ngoài sống một mình. Nhưng hiện tại cháu là hội trưởng hội học sinh trường Kandi và đang cùng một số người bạn mở một hãng thời trang nhỏ.

Lục phu nhân cảm thấy không hề nghi ngờ gia thế của Dương Nhu vì khi nhìn Dương Nhu rất có phong thái của một tiểu thư gia giáo, chắc cô có nỗi khổ tâm thực. Lục phu nhân liền mở lời:

- Thế bạn của cháu là ai thế?

Dương Nhu mỉm cười, chỉ về phía xa xa:

- Là bọn họ. Dư Nhã Nhi, Trương Khôn, Đường Du, Chu Lữ, Vân Nhu, Diệp Hải, Hoa Ái và Trần Nhiễm(cái này là bạn trai của bạn mình thì chính là bạn mình).

Toàn bộ trưởng bối nhà họ Lục đều ngạc nhiên, những nhân vật mà Dương Nhu kể ra đều là những người có xuất thân không bình thường. Bây giờ họ càng đảm bảo gai thế của Dương Nhu chắc chắn không tầm thường. Dương Nhu trong mắt bọn họ Dương Nhu nhất định phải là con dâu họ, nhất định là thế.

/46