Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 98 - Chương 82

/916


Editor: Xám

Tôi tin rằng, cô nhất định có thể giải quyết, đúng không?

Lúc Cố Thừa Diệu nói, đưa tay ra vỗ vỗ vai Diêu Hữu Thiên, ánh mắt không quên liếc qua trang phục trên người Diêu Hữu Thiên.

Mặc bộ đồ công sở đẹp đẽ như thế. Không biết cảnh tượng bị người ta ném rác đầy người là thế nào đây?

Đúng vậy.

Một tháng nay, Cố Thừa Diệu vẫn luôn bận rộn chuyện mở công ty mới, nhưng cũng không bỏ qua mảnh đất vốn phải khởi công từ sớm kia.

Anh đã sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết rồi.

,

Hôm qua Diêu Hữu Thiên vừa nói, anh đã biết ngay.

Ngược lại dáng vẻ vội vàng sốt ruột của Diêu Hữu Thiên khiến anh hơi buồn cười.

Nếu cô ta để tâm như vậy, vậy anh sẽ cho cô ta chút việc để làm.

Hôm nay chỉ là mượn cớ nổi giận với quản lý Trần, dẫn lửa lên người Diêu Hữu Thiên mà thôi.

Cho dù quản lý Trần không tỏ ra khó xử. Anh cũng có cách khiến Diêu Hữu Thiên đi làm.

Bây giờ, anh sẽ chờ Diêu Hữu Thiên giải quyết chuyện trước mắt thế nào.

,

Anh thật sự rất chờ mong đấy.

Sự thân thiết đột ngột của Cố Thừa Diệu khiến Diêu Hữu Thiên lại cảm thấy trong lòng hơi sợ hãi.

Rốt cuộc người này đang nghĩ gì?

Đối diện với ánh mắt như ngu ngơ của đám người trong phòng hội nghị, lúc này mới phát hiện ra tay Cố Thừa Diệu vẫn đặt trên vai cô.

Có chút bực mình, đứng bật dậy, tiện thể cũng thoát khỏi tay anh.

Biết rồi. Tôi sẽ đi xử lý.

,

Cố Thừa Diệu không tốt bụng, cô biết rất rõ.

Nhưng cô cũng sẽ không sợ. Một mảnh đất mà thôi. Tập đoàn Chính Phát có thể lấy được nhiều mảnh đất như vậy, chỉ vỏn vẹn hai trăm mét vuông, cô còn không để vào mắt.

Tôi chờ. Cố Thừa Diệu vỗ tay, vẻ mặt xem kịch vui.

Cho dù Diêu Hữu Thiên kiên nhẫn hơn, cũng không nhìn nổi dáng vẻ ta đây của Cố Thừa Diệu, không nhịn được cho anh một ánh nhìn xem thường.

Lúc này mới xoay người rời đi.

,

Sau khi Diêu Hữu Thiên đi, vẻ vui đùa trên mặt Cố Thừa Diệu không còn thấy nữa, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo rơi xuống những người ngồi ở đây.

Một số người đang ngồi ở đây, cũng là người cũ đến từ công ty ở Bắc Đô. Những lời khác, tôi cũng không muốn nói nữa. Nếu như cho rằng có thể mượn cớ mình là người cũ của công ty, không nỗ lực vươn lên, mà muốn thừa nước đục thả câu, vậy thì quay hết về Bắc Đô cho tôi.

Quét mắt qua quản lý Trần một cái, trong mắt có chút cảm giác lạnh lẽo rõ ràng: Chuẩn bị việc khởi công. Sau một tuần nữa, làng du lịch sẽ có thể tiến hành nghi thức đặt móng.

Lại nhìn quản lý phòng tuyên truyền một cái: Đưa ra ba phương án về nghi thức đặt móng. Ba ngày sau, tôi muốn nhìn thấy chúng xuất hiện ở trên bàn làm việc của tôi.

,

Cố tổng? Quản lý phòng tuyên truyền có chút không hiểu, lên tiếng: Anh chắc chắn một tuần nữa là có thể khởi công ư? Anh tin tưởng cô Diêu đó như vậy ——

Không phải tôi tin tưởng cô ấy. Ánh mắt Cố Thừa Diệu liếc quản lý phòng tuyên truyền một cái, thản nhiên mở miệng: Tôi tin tưởng chính mình.

Những người đang ngồi đưa mắt nhìn nhau. Dưới sự ra hiệu của thư ký Tiểu Mã, tản ra tới tấp như chim




/916