Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 94 - Chương 79

/916


Làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, không can thiệp lẫn nhau.

Mặc dù vốn dĩ anh cũng có dự định đó, nhưng tại sao anh cảm thấy, nói ra từ miệng Diêu Hữu Thiên lại khó tin như vậy?

Là bởi vì từ trong xương tủy anh, anh không hề tin người phụ nữ trước mặt sao?

Cố Thừa Diệu tựa nửa người lên khung cửa, vóc người của anh vốn cao lớn. Đứng như vậy, có vẻ Die nd da nl e q uu ydo n cánh cửa hơi chật hẹp.

Anh hơi nghiêng mặt, mắt đen sâu xa liếc sang, vẻ mặt có phóng đãng và cả ngạo mạn.

,

Ý kiến không tồi. Thản nhiên, là giọng nói trào phúng quen thuộc của anh: Có điều, tại sao cô lại cho rằng tôi sẽ đồng ý chứ?

Diêu Hữu thiên ngẩn ra, cô lại chưa từng nghĩ, Cố Thừa Diệu sẽ không đồng ý.

Vậy, anh muốn thế nào? Lúc này Diêu Hữu Thiên thật sự không đoán ra được tâm tư của Cố Thừa Diệu.

Phải biết rằng đề nghị cô nói ra, đối với anh ta chỉ có lợi, không có hại.

Không muốn thế nào cả. Hai tay Cố Thừa Diệu khoanh ở trước ngực, nhìn vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Diêu Hữu Thiên: Tôi chỉ không muốn cho cô cái cớ ra ngoài quyến rũ người khác. Sau đó làm mất mặt nhà họ Cố.

,

Tôn trọng lẫn nhau? Không can thiệp chuyện của nhau?

Ai biết được có phải cái cớ cô ta nghĩ ra hay không. Vừa hay có thể quang minh chính đại đi tìm ——

Khuôn mặt trắng nõn của Diêu Hữu Thiên nổi lên một áng mây hồng. Đó là tức giận.

Cô thề, từ sau khi lên trung học, chưa bao giờ gặp phải một người có thể khiến cảm xúc của cô dao dộng mãnh liệt giống như Cố Thừa Diệu.

Anh ta đúng là ——

,

Cố Thừa Diệu, tôi đã nói rồi, tôi không bẩn thỉu như anh.

Tôi bẩn thỉu. Một lần nữa Cố Thừa Diệu nghe được từ đó từ miệng cô, trong mắt lộ ra vẻ u ám.

Cánh tay dài duỗi một cái, động tác nhanh nhẹn khiến Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không nhìn rõ anh ra tay thế nào.

Chờ đến khi cô phản ứng lại, cơ thể đã bị Cố Thừa Diệu đè trên bức tường lạnh lẽo.

,

Cơ thể anh dán thật chặt vào người cô, cô cao 1m66. Nhưng đứng ở trước mặt Cố Thừa Diệu lại thấp hơn anh một cái đầu, chỉ tới ngực anh.

Cô ngẩng đầu, lúc nhìn thấy khuôn mặt u ám của Cố Thừa Diệu, có hơi mất tự nhiên vặn vẹo người.

Cô có biết thế nào là bẩn thỉu không? Lúc Cố Thừa Diệu nói, thân người hơi nghiêng, tư thế khiến cho người ta cảm thấy giống như sắp hôn cô.

Bây giờ tôi lại cực kỳ muốn cô. Làm cho cô nói không nên lời, như thế, mới gọi là bẩn thỉu ——

(Lời editor: chắc mấy bạn cũng hiểu anh Cố nói gì phải không…)

,

Diêu Hữu Thiên bị anh dọa giật nảy mình, khuôn mặt hơi ửng hồng. Lời anh nói cực kỳ bỉ ổi, lại dựa sát vào cô như vậy.

Giọng nam hơi thấp của anh cứ như vậy kề bên tai cô.

Thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Thừa Diệu lướt nhẹ qua tai cô.

Nơi mang tai, chẳng hiểu sao cũng vô cùng nóng bỏng.

Cô giơ tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng thân người anh tuyệt đối không phải thứ cô có thể lay chuyển.

,

Cố Thừa Diệu này thật sự là một tên bỉ ổi xấu xa.

Trong lòng Diêu Hữu Thiên hận mình vừa rồi lại chịu ảnh hưởng của anh, lập tức bình tĩnh lại.

Khi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Thừa Diệu, trên khuôn mặt trắng mịn tinh tế, nhìn không ra một gợn sóng nào.

Anh chắc chắn, anh có năng lực đó chứ?

Mắt hơi ngước lên, mang theo một chút hoài nghi. Diêu Hữu Thiên cố ý ám chỉ chuyện báo chí buổi sáng: Kẻ khoác lác, bình thường đều phóng đại.

,

Khuôn mặt Cố Thừa Diệu tối sầm lại, người phụ nữ đáng chết này, cho rằng anh không dám đánh cô ta sao?

Mà vào lúc Diêu Hữu Thiên âm thầm giơ chân lên, muốn dạy dỗ Cố Thừa Diệu một chút.

Anh lại đột nhiên buông lỏng tay ra, thân thể lui về phía sau một bước dài.

Diêu Hữu Thiên, đối với tôi, phép khích tướng vô dụng. Ánh mắt khinh bỉ giống như tia X quang quét qua người Diêu Hữu Thiên: Người giống như cô —— tôi nói rồi, tôi ăn không vô.

,

Động tác muốn đá anh của Diêu Hữu Thiên rơi vào khoảng không. Nhưng Cố Thừa Diệu đã buông cô ra, vẫn khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ cô thật sự không muốn có gì đó với Cố Thừa Diệu.

Vậy thì tốt. Diêu Hữu Thiên sửa lại quần áo mình một chút. Kiêu ngạo ngẩng đầu giống như một chú chim khổng tước: Hi vọng anh nói được làm được.

Dù sao người giống… Ánh mắt chán ghét của cô, mang theo vẻ khinh bỉ lướt qua người anh: Ngựa đực* như anh. Tôi cũng thấy ghê tởm. Tôi sợ tôi sẽ buồn nôn.

*Ngựa đực: chỉ đàn ông có năng lực sinh lý vượt qua người thường.

,

Tròng mắt đen của Cố Thừa Diệu híp lại. Nhìn dáng vẻ đã sắp nổi giận.

Diêu Hữu Thiên lại nhanh chóng đột ngột tiến vào phòng ngủ của anh, sau đó đóng cửa lại: Tôi muốn ngủ ở phòng ngủ chính. Anh tự ngủ ở phòng khách đi.

Động tác của cô quá nhanh, hơn nữa đứng gần cửa hơn.

Cố Thừa Diệu không ngờ cô sẽ ra chiêu này, đứng tại chỗ, khuôn mặt tối lại.

Diêu Hữu Thiên, không cho cô ngủ ở phòng tôi.

,

Ai quan tâm đến anh chứ. Cách cánh cửa, Diêu Hữu Thiên sẵng giọng với anh.

Thật ra không phải cô muốn cướp phòng của Cố Thừa Diệu, mà cánh cửa này gần cô nhất, cô sợ sau khi khiêu khích Cố Thừa Diệu như vừa nãy, anh ta sẽ thật làm gì mình.

Sau hai lần nhìn thấy sự bạo lực của Cố Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên không muốn trêu chọc anh.

Diêu Hữu Thiên, cô đi ra cho tôi —— Cố Thừa Diệu bị chọc tức rồi

Người phụ nữ trước mặt thật sự quá đáng giận: Cô có nghe thấy không? Cô đi ra cho tôi?

,

Nhưng mặc kệ anh gọi thế nào, Diêu Hữu Thiên nhất định không để ý tới. Cố Thừa Diệu vô cùng căm tức, tìm chiều khóa dự bị muốn mở cửa, ai ngờ Diêu Hữu Thiên lại cài chốt an toàn bên trong ——

Đáng ghét. Oán hận đá vào cửa một cái, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo của người phụ nữ đáng chết trong phòng.

Diêu Hữu Thiên, cô đợi đó cho tôi.

Tôi cũng không tin cô có bản lĩnh ở lỳ trong đó không ra ngoài.

Chờ cô ra ngoài, xem tôi chỉnh cô thế nào ——


/916