Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 107 - Chương 89

/916


Editor: Xám

Triệu Bách Xuyên anh nói không phải là Triệu Bách Xuyên đó chứ?

Cố Thừa Diệu dùng ánh mắt giống như xem thường nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: Nghi thức đặt móng đã mời ai tới, không phải cô thật sự không biết chứ?

,

Anh đã mời bí thư Lâm, còn có thị trưởng Chu…

Phàm là công trình lớn một chút ở thành phố Y, lúc nào mấy người lãnh đạo đó cũng sẽ được mời tham dự.

Có điều mời một Ảnh Đế tới cắt băng ——

Trước không nói đến suy nghĩ của Cố Thừa Diệu không tầm thường, chỉ riêng sự mạnh tay này, chậc chậc, Cố thị đúng là chịu dốc hết vốn liếng.

,

Bởi vì anh tư Diêu Hữu Thế thích vẽ truyện tranh. Để quảng bá tuyên truyền, tập đoàn Chính Phát có một công ty quảng cáo chuyên môn độc lập.

Biết rất rõ phí đại diện phát ngôn và cát-xê của một vài minh tinh điện ảnh.

Hình như cát-xê của Triệu Bách Xuyên là bảy con số, còn chỉ lộ diện một lát. Không làm bất kì việc tuyên truyền gì.

Cố Thừa Diệu không muốn nói chuyện tiếp với Diêu Hữu Thiên nữa, đứng dậy: Tôi đến công ty trước, bí thư Lâm và cả thị trưởng Chu có thể sẽ đến đó trước rồi, cô đón di@en*dyan(lee^qu.donnn) Triệu Bách Xuyên xong cứ đến thẳng công trường đi.

Được.

,

Diêu Hữu Thiên bất ngờ nghe lời, ngược lại khiến Cố Thừa Diệu hơi kinh ngạc.

Ánh mắt dừng trên người cô. Hai ngày nay, người phụ nữ này đã an phận hơn nhiều.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Diêu Hữu Thiên bình tĩnh đứng dậy, cùng đi ra cửa.

Cô không có xe, muốn đi đón người, cần thuê xe ô tô trước.

Còn về chuyện giữa cô và Cố Thừa Diệu, chờ cô xong việc mấy ngày nay, sẽ tiếp tục bàn với anh ta một chút.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi Diêu Hữu Thiên đến khách sạn, còn hai tiếng nữa là đến nghi thức đặt móng.

Lái xe từ khách sạn này đến công trường cần khoảng 40 phút. Cô biết những minh tinh điện ảnh này đều tương đối kiểu cách, lúc nào cũng muốn để người khác đợi, trước tiên phải chạy đến đón người, nếu không sẽ không kịp nữa.

Diêu Hữu Thiên đi vào khách sạn, đang định lên tầng.

Nhưng vào lúc này bụng hơi quặn lên, Diêu Hữu Thiên vô cùng quen thuộc với cảm giác này.

,

Báo hiệu người bà con nào đó sắp hạ cố đến chơi.

Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên hơi thay đổi, không phải người bà con đó định đến vào lúc này đấy chứ?

Tính lại ngày, đúng là chính là mấy ngày này.

Diêu Hữu Thiên lại quay ra khỏi khách sạn lần nữa, tìm một cửa hàng tiện lợi mua vật dụng hàng ngày, rồi lại vội vàng đi đến khách sạn.

,

Từ toilet ra ngoài, Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, may mà xử lý kịp thời.

Nếu như đến nơi diễn ra nghi thức đặt móng mới xảy ra chuyện này, vậy thì cô thật sự xấu mặt rồi.

Sửa sang trang phục của mình, Diêu Hữu Thiên đang định đi lên tầng tìm Triệu Bách Xuyên.

Nhưng đang đi về phía hành lang của đại sảnh, lại bị người ta gọi lại.

Này, cô đứng lại.

,

Một giọng nói trong trẻo nhưng cực kỳ vô lễ vang lên.

Diêu Hữu Thiên quay mặt lại, một người phụ nữ trang điểm tinh tế, mặc trang phục hiệu Chanel đứng ở sau lưng cô.

Diêu Hữu Thiên nghĩ trong đầu một lượt, xác định mình không biết người phụ nữ trước mặt: Có chuyện gì sao?

Cô vừa mới đi vào toilet phải không? Cô có nhìn thấy đồng hồ của tôi không?

Đồng hồ?

Diêu Hữu Thiên lắc đầu: Không.

,

Không? Người phụ nữ kia quét mắt lên người Diêu Hữu Thiên một cái, cuối cùng dừng ánh mắt trên túi xách ở cổ tay cô: Đưa túi xách của cô cho tôi xem chút.

Màu mắt của Diêu Hữu Thiên trở nên thâm trầm, nhìn người phụ nữ trước mặt: Tại sao?

Tôi vừa mới vào toilet, đặt đồng hồ xuống bồn rửa tay. Sau đó quên cầm lấy, vừa rồi chỉ có một mình cô vào trong đó, không phải cô lấy thì là ai?

Giọng điệu người phụ nữ mặc trang phục Chanel hùng hổ dọa người, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm túi xách trên tay Diêu Hữu Thiên, giống như đồng hồ của cô ta ở ngay trong đó vậy.

,

Bàn tay Diêu Hữu Thiên cầm túi xách khẽ siết chặt lại, hơi quay đầu lại, đánh giá người phụ nữ trước mặt : Tiểu thư, hôm nay cô ra ngoài không đánh răng sao!

Phì. Từ hành lang truyền đến vài tiếng cười. Chỗ này nối liền với sảnh trước của khách sạn, phòng khách, phía sau là nhà ăn của khách sạn.

Người qua lại không ít, đương nhiên cũng có không ít người nhìn thấy màn hài kịch trước mặt.

Khuôn mặt của người phụ nữ tái mét: Đồ đàn bà chết tiệt, cô nói gì đấy? Cô, cô đã trộm đồng hồ của tôi. Cô giao ra cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.

,

Diêu Hữu Thiên nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa đã khai mạc nghi thức rồi.

Không muốn để ý đến người phụ nữ điên khùng này, cô muốn rời đi. Nhưng người phụ nữ đó lại không chịu, chắn ở trước mặt cô: Cô không được đi, cô làm sai nhưng sợ người khác biết phải không? Cô trả lại đồng hồ cho tôi.

Tiểu thư. Diêu Hữu Thiên nhìn người trước mặt, cố hết sức để mình duy trì phong độ: Cô có thời gian quấn lấy tôi ở đây, chi bằng tiếp tục đi tìm một lát đi. Biết đâu có thể tìm được đồng hồ của cô.

Người phụ nữ mặc đồ Chanel đó hoàn toàn không nghe Diêu Hữu Thiên giải thích, dù thế nào cũng giống như đang vu cáo Diêu Hữu Thiên vậy: Tôi không cần tìm, cô đi vội như vậy, nhất định là đồng hồ đang ở trong túi cô, cô đưa túi của cô cho tôi.

Không thể nói lý.

Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không muốn dây dưa thêm với người phụ nữ trước mặt, nhưng sau khi người phụ nữ đó nói xong, lại còn ra tay.

,

Cô ta vươn tay ra muốn chụp lấy túi xách của Diêu Hữu Thiên, làm sao Diêu Hữu Thiên có thể để cô ta thực hiện được. Cơ thể lùi về phía sau một bước dài.

Tay người phụ nữ kia vẫn siết chặt lấy dây túi xách của cô. Diêu Hữu Thiên đành phải dùng sức kéo lại.

Đối phương không chịu buông tay, người Diêu Hữu Thiên bị lôi theo.

Mắt thấy đã sắp ngã sấp xuống, dưới tình thế cấp bách, Diêu Hữu Thiên đành phải buông lỏng bàn tay nắm chặt dây




/916