Hôn Nhân Không Lựa Chọn

CHƯƠNG 140: LẦN ĐẦU TIÊN GẶP ANH

/196


CHƯƠNG 140: LẦN ĐẦU TIÊN GẶP ANH

Hạ Lam từ khi sinh ra đã sống cuộc sống như một công chúa , cuộc sống của cô ta chưa bao giờ bị đảo lộn lên như bây giờ, thậm chí ngay cả việc ra khỏi nhà cô ta cũng không dám.

Cô ta trước đây luôn là tâm điểm chú ý, luôn nổi bật, bất luận đi tới đây đều được tất cả các cô gái nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, mọi người nhìn với ánh mắt ghen tỵ.

Thế nhưng bây giờ mọi người đều dùng một ánh mắt khác để nhìn cô ta, coi cô ta như là một phạm nhân giết người, coi cô ta là một kẻ biến thái đi đánh cắp thi thể của một người đã chết.

Trước khi gọi điện cho Tần Hàm Dịch, cô ta đã thử tìm tới Hứa An Ca, thế nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.

Cô ta biết, anh ở trong nước nhưng anh đang tránh cô ta.

Không phải Hứa An Ca đã cho rằng Hạ Lam làm nên mọi chuyện nên mới ghét bỏ cô ta và đối xử với cô ta như vậy.

Anh chỉ cảm thấy bất luận Hạ Lam có phải vô tội hay không thì sự việc này đều vì anh mà dẫn tới nên anh mới tránh đi như vậy.

Nếu lúc này gặp Hạ Lam, anh không biết bản thân nên gặp cô trong trạng thái thế nào.

Tình cảnh lúc này của Hạ Lam rất khó, cả giới thời trang đều biết, cho dù mấy tháng nữa có qua đi, chứng minh rằng mọi việc không phải cô ta làm thì tới lúc đó còn có bao nhiêu người còn nhớ tới cô ta?

Người đi rồi thì trà sẽ lạnh – câu nói này dùng đối với những người đứng trên sân khấu là vô cùng thích hợp.

Còn nếu, sự việc này đúng là do Hạ Lam làm thì anh chính là người gián tiếp dẫn tới cái chết của cô Diệp, tới lúc đó anh phải làm thế nào để đối mặt với Diệp Dĩ Muội? 

Vì thế, anh cũng hi vọng, người đó không phải là Hạ Lam.

Còn việc Hứa An Ca tránh mặt không gặp thì lại càng thêm làm cho Hạ Lam kích động, Tần Hàm Dịch bỗng nhiên liền trở thành chiếc phao cứu hộ mà Hạ Lam vơ vội lấy.

Con người vào lúc đau khổ nhất thì luôn muốn túm lấy một người, để chứng minh rằng bản thân mình không hề bị bỏ rơi.

Lúc trước trở về cùng Diệp Dĩ Muội tranh giành Tần Hàm Dịch là để thỏa cơn tức giận.

Còn bây giờ, khi cô ta đã mất đi tất cả, sự tức giận cũng không còn nữa, cô ta chỉ đơnt huần là muốn có được người đàn ông mà từng bao dung,từng ở bên không rời bỏ cô ta.

Thế nhưng cô ta thậm chí ngay đến cả lời cầu xin khói nói ra nhất cũng đã nói ra rồi nhưng ở đầu dây bên kia một lúc lâu mà vẫn không có sự hồi đáp nào.

Hạ Lam lấy tay bịt chặt miệng, đem sự nghẹn ngào nuốt vào trong, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đợi người đàn ông ở đầu dây bên kia trả lời.

Mỗi giây qua đi trái tim cô ta lại tuyệt vọng thêm một phần, nếu, ngay đến cả anh cũng không cần cô ta nữa thì cô ta phải làm thế nào đây?

Con tim Tần Hàm Dịch rất đau, rất đau, anh chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Lam đau khổ như vậy. cho nên anh thực sự cảm thấy thương xót cho cô ta.

Tính cách Hạ Lam tuy là rất nhẹ nhàng nhưng mỗi lần khi ở cùng cô ta anh thấy cô ta đều ồn ào như một đứa trẻ.

Thế nhưng, kể từ sau khi Diệp Dĩ Muội xuất hiện, tất cả đã thay đổi. Hạ Lam không còn vui vẻ, những lần khóc càng lúc càng nhiều.

Anh thương cô ta, đương nhiên là hận Diệp Dĩ Muội.

Thế nhưng, sự việc cứ thế phát triển mà đã vượt qua sự tưởng tượng của anh.

Người thay đổi không chỉ có Hạ Lam mà còn có cả anh.

Nếu đổi lại như trước đây, cho dù anh biết sự việc là do Hạ Lam làm thì anh cũng sẽ bao che cho cô ta một cách triệt để.

Thế nhưng bây giờ, ngay đến cả một câu nói chấp thuận anh cũng không có cách nào nói ra được.

Anh đang do dự, phân vân, thì đột nhiên phía sau truyền tới tiếng nói của Diệp Dĩ Muội: “Tần Hàm Dịch.....”

Diệp Dĩ Muội đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn anh từ phía sau lưng.

Cô muốn nói với anh, cô muốn đi trước.

Thế nhưng, khi nhìn thấy bóng hình hơi run lên đó của anh, những lời phía sau lại nghẹn trong cổ họng không sao nói ra được.

Con tim cô đột nhiên cảm thấy đau vô cớ, rõ ràng đã quyết định là sẽ không yêu anh nữa thế nhưng những lúc thế này cô lại cảm thấy thương anh.

Tư duy của con người có thể khống chế hành động nhưng lại không khống chế được những tình cảm trong con tim yếu mềm, rốt cuộc nó sẽ vì anh mà nhói đau.

Cô đột nhiên nhớ tới, mùa hè năm ngoái – khi mà lần đầu tiên gặp anh.....

 
 

/196